Vợ đẹp, con khôn, cuộc sống viên mãn đàn ông vẫn ngoại tình
Muốn bỏ chồng vì thiếu "chuyện ấy"
Bí mật trong cốp xe của tôi bị bố chồng “phát giác”
Khi yêu nhau, tôi cảm thấy cô ấy là mẫu người phụ nữ xứng đáng để lấy làm vợ. Tính tình dịu dàng, chăm chỉ, chịu khó, biết tiết kiệm, yêu thích làm việc nhà. Mặc dù công việc của cô ấy cho thu nhập không cao lắm, nhưng ngược lại, cô ấy có nhiều thời gian dành cho gia đình. Đối với tôi của tuổi 26 thế là đủ. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu đi lệch quỹ đạo khi con gái tôi được hơn 1 tuổi. Vợ tôi trở nên xấu xí và lôi thôi khủng khiếp. Đừng nói với tôi chuyện phụ nữ phải lo lắng cho gia đình và con cái nên không có thời gian làm đẹp. Bao nhiêu người khác cũng cùng hoàn cảnh như vợ tôi mà họ vẫn đẹp, vẫn gọn gàng. Huống chi mẹ tôi cũng phụ giúp cô ấy nhiều trong việc chăm sóc con cái. Cho nên đây chính là vấn đề thẩm mỹ và ý thức của mỗi người.
Tôi bắt đầu hay so sánh vợ với những người khác. Thậm chí còn chẳng muốn đụng vào vợ bởi em quá sồ sề. Vì thế chuyện sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi từ 1 tuần 1 lần thành 1 tháng 1 lần. Vợ tôi từng nghi ngờ tra hỏi tôi có phải tôi có người khác. Nhưng tôi không hề có. Tôi chỉ hay tơ tưởng trong đầu bóng hình của vài cô nàng thân hình xinh xắn, trẻ trung mà thôi. Tôi nghĩ đàn ông mà, ai chẳng vậy. Nhìn vợ mình xấu như vậy trong khi bên ngoài toàn những cô gái xinh xắn, đáng yêu lởn vởn trước mặt, không muốn tưởng tượng cũng khó. Vì thế, sau nhiều lần cãi cọ và chơi trò “bỏ đi đến hôm sau mới về” của tôi, chúng tôi ly hôn. Con gái theo cô ấy, còn tôi bỗng chốc trở thành người đàn ông độc thân. Vì sĩ diện, tôi cho cô ấy và con gái căn nhà. Còn tôi lấy tất cả tiền tiết kiệm trở về sống với bố mẹ đẻ. Bố mẹ tôi đã già, chẳng quản việc của tôi nữa. Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy mặt tôi thì thở ngắn than dài nói nhớ cháu gái nên tôi thường xuyên trốn khỏi nhà.
(Ảnh minh họa)
Tuần đầu tiên, tôi la cà quán xá trong niềm sung sướng vô bờ vì muốn về lúc nào thì về. Tôi không phải sống trong cảnh lo lắng bị vợ gọi điện khủng bố hoặc đợi ở nhà với khuôn mặt ủ ê oán trách rồi lấy lý do làm gương cho con cái để cằn nhằn. Cuối tháng, theo thỏa thuận, tôi tới đón con gái đi chơi. Khi tôi đến, chỉ gặp em gái của vợ vì vợ cũ không muốn gặp tôi.
Tháng thứ 2 và cả tháng thứ 3 tôi đến đón con đều không gặp cô ấy. Tôi bỗng cảm thấy nhớ vợ cũ, muốn nhìn xem cô ấy gần đây sống có tốt không. Tôi chơi với con, rồi mặt dày ở lại ăn cơm với lý do con gái không muốn tôi ra về. Sau đó, thuận thế ở lại qua đêm vì con gái cứ ôm chặt lấy bố đòi bố ngủ cùng. Nửa đêm, con gái ngủ, tôi mò sang phòng vợ cũ. Từ đấy, số lần tôi xuất hiện ở “nhà” nhiều hơn, hầu như cuối tuần nào cũng có mặt. Tuy nhiên, bực bội nhất là lần nào đến cũng phải nhấn chuông hoặc gõ cửa ầm ĩ, rồi đợi đến gần 10 phút mới thấy vợ mở cửa. Không những thế, tôi còn phải tuân thủ đủ thứ quy tắc mà trước đó không hề có. Cảm giác rất khó chịu, chỉ mấy tháng trước, đây vẫn là nhà mình, vợ mình, con mình. Giờ đã là nhà người khác, vợ cũ, dù con vẫn là của mình nhưng tương lai có thể sẽ gọi kẻ khác là bố dượng. Nghĩ đến đó tôi lại muốn điên lên.
Có lẽ tôi là một kẻ thích sự bất chính bởi khi vợ càng tỏ ra chán chường tôi lại càng phấn khích. Tuy mối quan hệ của chúng tôi mập mờ như vậy nhưng cô ấy vẫn đối xử với tôi như một người thân quen. Có vài lần tôi đến nhưng phải về vì hai mẹ con khóa cửa đi vắng. Lần đầu tôi còn gọi điện trách móc cô ấy đi mà không báo cho tôi biết, nhưng vợ cũ nói, tôi chẳng là gì cả. Cô ấy không có trách nhiệm phải thông báo điều gì cho tôi hết. Chuyện này khiến tôi rất tủi thân. Chuyện này khiến tôi vừa bực mình vừa sợ hãi. Bực mình vì cô ấy coi tôi như một gã tình nhân sẵn sàng vứt bỏ bất cứ lúc nào cô ấy tìm được người khác. Sợ hãi vì có thể rất nhanh cô ấy sẽ tìm thấy gã đó. Giờ tôi vẫn còn băn khoăn có nên phục hôn?