Có lẽ chỉ mới nhìn thấy những dòng đâu tiên mọi người sẽ nguyền rủa tôi là một người đàn bà hư hỏng, lăng loàn. Nhưng nếu mọi người biết được rằng, gần 5 năm sống bên chồng, tôi đã phải chịu đựng những gì thì biết đâu đấy mọi người sẽ có cái nhìn bao dung hơn với tôi.
Ngay đêm tân hôn, chồng tôi đã ôm lấy tôi khóc nức nở khi anh chật vật mãi không thể “biến tôi thành đàn bà”. Anh thú nhận với tôi rằng anh là một người bị yếu sinh lí. Sở dĩ anh không dám nói thật với tôi điều này từ trước là vì anh sợ tôi sẽ bỏ anh, sẽ rời xa anh nên anh giấu kín đến tận bây giờ. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má anh, tôi không giận chồng giấu mình mà lại càng thấy yêu thương chồng hơn gấp bội. Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ là một người vợ tốt, bên anh và cùng anh vượt qua mọi chuyện.Tôi và chồng yêu nhau hơn 3 năm mới cưới. Cuộc tình của chúng tôi vô cùng ngọt ngào, không chút sóng gió. Sở dĩ được như vậy là anh luôn biết cách chiều chuộng, yêu thương tôi. Khi chúng tôi thành vợ, thành chồng mọi người đều ngưỡng mộ cuộc tình này. Nhưng có ai biết rằng, tôi đang bước vào một cuộc hôn nhân không có tình dục.
Gần 5 năm làm vợ, tôi không hề được biết đến tình dục là gì (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi không hình dung hết được việc hôn nhân mà không có tình dục sẽ như thế nào. Khi tình cảm yeu thương căng đầy sau ngày cưới, nó khiến tôi cho rằng tình dục là một thứ thật phù phiếm, tình cảm vợ chồng mới là điều quan trọng. Nhưng thời gian cho tôi biết rằng, tôi đã lầm.
Tôi cùng chồng đi chạy chữa nhiều nơi để khắc phục chứng yếu sinh lí cho anh nhưng kết quả không khả quan. Anh gần như bất lực hoàn toàn trong mỗi cuộc ân ái vợ chồng. Tôi vẫn yêu thương chồng, tuyệt đối không trách cứ, chê bai mà vẫn luôn động viên anh cố gắng. Nhưng quả thực, nhiều đêm nằm tôi cảm thấy tủi thân vô cùng khi mà làm vợ nhưng tôi chưa một lần biết tới cảm giác ân ái. Không biết bao lần ham muốn trong tôi trào dâng mãnh liệt mà tôi không thể nào được thỏa mãn vì chứng bất lực của anh. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt đầy thương cảm dành cho anh và cho chính mình.
Gần 5 năm năm trôi qua, mỗi lần đi chữa trị cho chồng là một lần niềm tin trong tôi lại trào dâng lên mạnh mẽ. Nhưng rồi sau mỗi đợt điều trị, kết quả không thành, hai vợ chồng tôi lại ôm nhau khóc. Ngay cả việc có một đứa con làm điều an ủi chúng tôi cũng không có được. Mỗi khi ai đó hỏi về chuyện con cái, vợ chồng, lòng tôi lại quặn thắt những cơn đau. Nếu như tôi có lấy cho mình một đứa con, có lẽ tôi sẽ học cách chấp nhận điều thiệt thòi trong đời sống vợ chồng.
Tôi bắt đầu sinh ra cáu bẳn, khó chịu với chồng. Những bí bách về mặt sinh lí khiến tôi dần trở nên khó tính. Chồng tôi vì biết chuyện nhưng anh vẫn nhã nhặn, nhường nhịn tôi. Tôi biết có đôi lần tôi không phải nhưng những thiệt thòi, những tủi hờn vì sau gần 5 năm không được nếm mùi tuyệt diệu của tình yêu khiến tôi không còn muốn làm một người vợ tốt.
Tôi muốn lấy người khác để có một gia đình hạnh phúc nhưng lại thương người chồng của mình (Ảnh minh họa)
Rồi tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với một người đàn ông khác. Anh ấy làm cùng cơ quan với tôi, vợ anh mất trong một vụ tai nạn. Nghe những lời tâm sự của tôi, anh thấy thương cảm và đồng điệu với tôi và muốn cùng tôi tạo lập một cuộc sống mới. Khi nghe anh đề nghị như vậy, quả thực trong lòng tôi cũng mường tượng về những điều của một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có chồng, có vợ và những đứa con. Nhưng rồi sau những phút mơ mộng đó, tôi lại chạnh lòng thương người chồng của mình.
Ngoại trừ việc chăn gối anh không đáp ứng được còn lại mọi chuyện anh đều là một người chồng tốt. Nhưng làm sao mà tôi có thể sống cả đời không một lần biết đến tình dục, không có những đứa con như tôi hằng mơ ước. Nhưng nếu rời bỏ anh thì tôi lại cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Lương tâm của một người vợ, một người phụ nữ trong tôi khiến tôi không muốn mình rời xa anh.
Càng ngày người đàn ông kia càng tìm cách chăm sóc, lo lắng cho tôi và tôi cũng cảm động vì anh ấy. Tôi muốn có một gia đình thực sự cho mình. Dường như chồng tôi cũng hiểu được nỗi niềm của tôi, anh khóc và nói với tôi rằng: “Nếu người đó có thể mang lại cho em hạnh phúc thì em cứ ra đi, anh không dám níu kéo. Nhưng bất cứ lúc nào em cũng có thể quay về bên anh nếu em muốn. Anh sẽ mãi chờ đợi em”.
Tôi biết chồng còn yêu mình nhiều lắm. Tôi nên làm gì lúc này đây? Bỏ người chồng tốt nhưng không cho tôi cảm giác của một người phụ nữ để tiến tới với người đàn ông khác, xây dựng một gia đình thực sự hay chấp nhận ở bên chồng và trọn đời sống trong cảnh không tình dục. Mọi người hãy cho mình một lời khuyên. Tôi thực sự đau khổ và bế tắc.
Theo EVa