Tôi chỉ thích lên giường với cô nàng lẳng lơ chứ không ăn đời ở kiếp
Không biết mấy năm nữa tôi mới thoát khỏi cuộc tình với sếp
Mới xa vợ một tháng mà tôi muốn "hóa điên" vì ân hận
Tôi đã có ý định chôn giấu bí mật đó mãi trong lòng cho tới khi chết. Thế nhưng, khi nhìn thấy đứa trẻ lớn lên từng ngày, tôi bắt đầu cảm thấy mình không thể nào bỏ mặc con như thế. Tôi khao khát được ôm con vào lòng, tôi mong ngóng được con gọi mình một tiếng cha. Có thể tôi không phải là người đàn ông tốt, nhưng tôi muốn trở thành một người cha tử tế. Vậy nên tôi mới băn khoăn, tôi có nên nói tất cả sự thật để nhận con hay không?
Cách đây hơn 4 năm, bạn thân của tôi đi nước ngoài công tác một năm. Trước ngày đi, cậu ấy có nhờ tôi ở nhà nếu có việc gì thì để ý giúp vợ cậu ấy. Chúng tôi là bạn bè thân nhiều năm với nhau. Bản thân tôi cũng biết H., vợ của bạn mình nên chúng tôi hoàn toàn thoải mái, coi nhau như anh em nên chuyện đó không thành vấn đề.
Sau khi cậu ấy đi chỉ được khoảng hơn một tuần, trong một lần cô ấy say rượu do đi liên hoan với công ty, cô ấy đã gọi tôi tới chở về. Hôm đó khốn khổ là tôi cũng vừa uống khá nhiều ở chỗ đám bạn, nhưng khi thấy bạn cô ấy gọi nói rằng cô ấy say đến lả đi rồi thì tôi đành phải đi đón. Đêm hôm đó, hai con người say khướt ở bên nhau và chúng tôi đã làm cái việc mà khi tỉnh dậy, chúng tôi đã tự sỉ vả mình. Sáng hôm sau, cả hai chúng tôi đều bật khóc. Tôi khóc vì thấy mình là loại đàn ông đớn hèn, khốn nạn. Còn cô ấy khóc vì thấy bản thân mình nhơ nhớp, mang danh phản bội chồng. Chúng tôi tự hứa với nhau sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng, nó chỉ là một tai nạn chứ chúng tôi không hề cố ý.
Tôi biết chắc đó là con của mình rồi. Giờ tôi muốn nhận con, liệu tôi có ích kỷ quá không?(Ảnh minh họa)
Cả hai đã thề với nhau như vậy và tuyệt đối từ giờ sẽ hạn chế gặp gỡ để cả hai phải ngượng ngùng. Chuyện đó bẵng đi vài tháng thì cô ấy mang bầu. Lúc đó, tôi đã hơi chột dạ. Nhưng H. khẳng định rằng cái thai là con của chồng vì trước đó hai người họ đã cố gắng rất nhiều để có con. Trong khi lần với tôi chỉ là một lần, lại là lúc cả hai cùng say nên cô ấy tin cái thai đó là của chồng. Dù còn chút hoài nghi, nhưng tôi nghĩ phụ nữ phải là người rõ điều này hơn ai hết, thế nên tôi tin tưởng cô ấy.
Tôi hạn chế gặp mặt cô ấy, nhưng vẫn coi cô ấy như người em gái. Thực chất, mọi chuyện xảy ra chỉ là một tai nạn chứ không phải chúng tôi có tư tình với nhau. Nhưng oái oăm thay, khi cô ấy sinh con, nhìn thấy hình ảnh đứa bé tôi đã khựng lại bởi vì... nó giống tôi như đúc. Người ngoài có thể không nhận ra , nhưng tôi thì có linh cảm đấy là con mình. Ngoài linh cảm, tôi còn có những bức hình chụp mình hồi bé nên đem ra so sánh thì tôi chắc chắn đứa trẻ đó là con mình.
Tôi tìm gặp H. hỏi cho ra lẽ thì cô ấy gạt phắt đi rằng tôi hiểu lầm thôi, đứa con trong bụng là con của cô ấy với chồng cô ấy. Tôi lại tiếp tục im lặng, nhưng từ ngày thằng bé càng lớn thì tôi càng nhận ra rằng nó quá giống tôi. Nhìn cảnh bạn mình và vợ hạnh phúc bên con, tôi lại thấy thương cho tất cả chúng tôi. Thương bạn mình bị lừa nuôi con người mà không biết. Thương H. phải giấu bí mật này quá lâu và thương con nhỏ không được hưởng tình yêu thương từ cha mẹ ruột. Tôi tìm gặp H. hỏi lại một lần nữa thì cô ấy chỉ khóc, không nói được gì. Tôi biết chắc đó là con của mình rồi. Giờ tôi muốn nhận con, liệu tôi có ích kỷ quá không?