Lấy chồng rồi tôi mới biết mình bị lừa “trắng trợn”
Trần tình của anh chồng lấy nhầm vợ...'trong trắng giả'
Em sắp mất chồng vì “lỡ miệng” trên facebook
Khi kể ra câu chuyện này thực sự lòng em vô cùng rối bời. Tuổi thanh xuân của em đã dành cho người mà em vô cùng tin tưởng, nhưng anh ấy đã mang lại cho em một nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai.
Em năm nay 25 tuổi, hiện đang làm kế toán cho một công ty tài chính. Tuy là cô gái quê ra thành phố, nhưng em vẫn được xếp vào dàn hot girl được nhiều người biết đến ở Hà Nội. Thông minh, xinh đẹp và tham vọng, nên em sớm hòa nhập vào cuộc sống ồn ào nơi đô thị đầy “cám dỗ” này.
Em có nhiều người theo đuổi ngay từ khi đang ngồi trên ghế nhà trường. Trong đó, có những đại gia trung niên sẵn sàng làm chỗ dựa cho em, nhưng em xác định không đời nào gắn bó cuộc đời mình cho những gã đàn ông đã có vợ. Tiền em thật sự cần, nhưng em không muốn dính líu tới những cuộc tình tay 3 ồn ào.
Và rồi, trong cái thế giới đầy cạm bẫy ấy, em đã gặp Tùng một anh chàng bảnh trai quê ở Phú Thọ. Sau nhiều lần nói chuyện chúng em đã chính thức hẹn hò. Tùng là một đại gia trẻ tuổi, làm kinh doanh. Anh không nói với em nhiều về công việc của anh, và em cũng không mấy khi quan tâm đến điều đó.
Yêu nhau được hơn 1 năm chúng em về sống với nhau. Em đã dành cho anh tất cả những gì đẹp nhất của tuổi thanh xuân, và anh cũng hứa hẹn sẽ cưới em, cho em một cuộc sống đầy đủ. Em cứ như con thiêu thân lao vào cuộc tình mà quên mất điều một người con gái thật sự cần.
Sống với nhau như vợ chồng nhưng khi em nói anh cho em về quê anh chơi, anh từ chối hết lần này lần khác. Anh nói, anh bận nên dịp khác. Ngày Tết em ngỏ ý về quê, anh lại nói nhà anh đang có chuyện buồn, nên hẹn em năm sau. Cứ thế thời gian dần qua đi, em chưa một lần biết đến quê anh. Trong khi đó, anh về quê em đã “mòn gót chân”.
|
Bạn bè em, anh đều gặp gỡ và nhớ hết tên, nhưng bạn bè anh, em chẳng hề biết một ai, trừ những đối tác làm ăn mà anh dẫn em đi cùng. Họ xa lạ, cũng chỉ gặp một vài lần xong hợp đồng lại như người dưng. Em có cảm giác, anh như muốn dấu chuyện tình yêu của chúng em với mọi người vậy.
Sống cùng em nhưng tuần nào anh cũng về quê thăm mẹ, Tết thì anh ở nhà tới 1 tháng mới xuống Hà Nội khiến em chờ mòn mỏi. Đôi lần em bật khóc vì nhớ thương anh.
Khi em tốt nghiệp, em thường xuyên phải đi công tác xa. Anh đã nói với em rằng, anh rất lo lắng cho em, và anh sẽ cố gắng kiếm cho em một công việc thật tốt để em ở gần anh. Anh cũng hứa ở nhà sẽ chờ đợi em, yêu thương mình em mà thôi. Những lời anh nói khiến em cảm động vô cùng.
Những ngày em vất vả nơi xứ người, anh gọi điện cho em thường xuyên, nói thương nhớ em rồi mong em mau quay về bên anh. Bao đêm em bật khóc vì nhớ anh tới mòn mỏi…Thế nhưng anh lại là người mang đến cho em những nỗi đau khôn nguôi.
Hôm đó, em vội vàng trở về nhà để gặp anh, hi vọng mình sẽ có một đêm lãng mạn bên nhau, nhưng rồi em như chết lặng khi nhìn thấy vỏ một chiếc bao cao su trong thùng rác. Em kiểm tra lại, rõ ràng khi đi em vừa mua một hộp, nhưng giờ lại thiếu một chiếc. Trong đầu em có bao suy nghĩ ngổn ngang.
Vậy ai đã ở đây trong những ngày em vắng nhà? Linh cảm cho biết, anh đang có người con gái khác. Em đã khóc rất nhiều. Trong những ngày anh ở quê, em không chỉ sốc vì bị anh phản bội mà em như muôn "hóa điên" khi nhìn thấy bản đăng ký kết hôn giữa anh và một người khác.
Em còn chê cô ta ngốc ngếch không hiểu lòng dạ đàn ông? Nhưng giờ em đang là cô gái như vậy
|
Em chẳng cố tình tìm kiếm điều gì cả, chỉ là em muốn dọn dẹp lại mọi thứ, để tạo một sự bất ngờ cho anh khi anh về. Nhưng khi nhìn thấy chiếc valy trong góc tủ, em bỗng dưng tò mò, em nhớ pass và rồi em mở ra xem, nhưng em không ngờ nó ẩn chứ bí mật khủng khiếp vậy.
Thế là anh đã lừa dối em một cách trắng trợn. Anh đã có vợ và hẳn là đã có những đứa con xinh xắn rồi, anh chỉ xem em là nơi để anh thỏa mãn những cơn say tình ái. Rồi cuối tuần, lễ Tết anh lại tìm đường về với gia đình của mình. Sao em khờ dại, em ngốc nghếch đến vậy?
Mới hôm qua thôi, em còn cười cô gái nọ bị người đàn ông có gia đình “lừa đẹp”, thậm chí còn làm đám cưới cùng nhau. Em còn chê cô ta ngốc ngếch không hiểu lòng dạ đàn ông? Nhưng giờ em đang là cô gái như vậy. Em còn đau đớn hơn khi sống với anh mấy năm trời không hay biết gì?
Em đã khóc rất nhiều, dù em tự nói sẽ mạnh mẽ. Em đã đánh mất đi tuổi xuân của mình để sống cùng với một người chồng khôn hôn thú. Ở quê, ai cũng biết chúng em yêu nhau, ai cũng đinh ninh chúng em sẽ cưới nhau. Thế mà giờ anh mang lại cho em nỗi đau đớn đến vậy? Em biết làm sao để vượt qua nỗi đau này đây?