Sao em nỡ ra đi anh nào có tội tình gì?
Lời "thú tội" muộn màng của người vợ đẹp bỏ chồng theo trai tân
Nước mắt người vợ đẹp sau mỗi đêm được chồng "yêu"
Tôi lấy chồng cách đây năm năm về ở chung nhà với má chồng cùng em gái của chồng. Ngôi nhà của má chồng tôi là một ngôi nhà năm tầng khang trang, tọa lạc giữa trung thành phố. Má chồng tôi là một phụ nữ đơn thân thành đạt. Mong muốn của bà là khi hai con lập gia đình sẽ ở cùng bà suốt đời trong ngôi nhà ấy. Tôi cũng chấp thuận điều khoản này khi đồng lấy chồng tôi. Cô em gái chồng lập gia đình, cả nhà ai cũng mừng vì xưa nay cô ấy rất kén chọn. Nhưng với tôi, đó là một bi kịch éo le mà ông trời nhẫn tâm dành cho tôi. Thanh - chồng của em gái chồng tôi bây giờ - chính là mối tình đầu của tôi cách đây năm năm.
Mối tình ngây ngô như lá cỏ, hồn nhiên như tiếng chim ca và êm ả như một dòng sông quê. Những tưởng sẽ cùng nhau đến cuối cuộc đời. Không ngờ, dòng đời đưa đẩy chúng tôi mỗi người mỗi hướng. Nhẹ tênh, không hờn giận, không đớn đau, không dằn vặt, chúng tôi mất nhau như hai kẻ lữ hành chợt lướt qua và trôi tuột trong một cuộc hành trình với lớp lớp người xuôi ngược. Thanh trở thành một dấu ấn, một kỷ niệm đẹp khó phai mà tôi luôn cất giữ trong trái tim mình. Sau này cũng có một vài mối tình đến rồi đi trước khi tôi lấy chồng. Nhưng chưa bao giờ tôi quên được những cảm giác tình yêu mà Thanh dành cho tôi. Tuy nhiên, tôi luôn xem đó là một phần quá khứ của cuộc đời mà không mong nó sẽ xuất hiện trong hiện tại hay tương lai.
Tôi yêu chồng tôi, không phải bằng những cảm giác mơ hồ sương khói như khi nghĩ về Thanh, mà bằng thứ tình yêu chồng vợ rất cụ thể, rất thực tế, và tôi cảm thấy hạnh phúc bên cạnh chồng mình. Nhất là bây giờ khi tôi đang mang giọt máu của anh ấy trong bụng. Lắng nghe một mầm sống đang từng ngày lớn lên trong cơ thể mình, tôi thấy hạnh phúc không gì so sánh được. Nhưng sao tôi vẫn không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Thanh xuất hiện với bộ dạng của một chú rể trong ngày đính hôn giữa lung linh đèn hoa và du dương tiếng nhạc. Đôi chân tôi không còn đủ sức để đứng vững, cứ chực khuỵu xuống, trái tim tôi như có ai bóp chặt khiến tôi thở không nổi. May mà tôi đang trong thời kỳ ốm nghén nên chồng tôi tưởng tôi bị thai hành, anh ấy không nghĩ ngợi gì, còn tỏ ra hãnh diện phân bua với mấy người xung quanh “vợ tôi đang ốm nghén không chịu được chỗ đông người ồn ào”. Nói rồi anh dìu tôi vào phòng.
Không thể tránh mặt nhau mãi, không thể coi như hoàn toàn xa lạ.(Ảnh minh họa)
Nằm một mình trong phòng, tôi nghĩ ngợi lung tung. Cái chính là không phải một ngày, một buổi mà rồi đây khi trở thành người một nhà, tôi và Thanh sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây. Không thể tránh mặt nhau mãi, không thể coi như hoàn toàn xa lạ. Nếu như trong khi tiếp xúc, chúng tôi để lộ ra là hai người đã quen nhau thì chắc chắn mọi người sẽ thắc mắc chúng tôi quen nhau như thế nào, nói chi đến chuyện chồng tôi và em gái anh ấy biết chúng tôi đã từng yêu nhau. Thời gian sau, suy nghĩ cặn kẽ, tôi thấy chỉ còn một cách lựa chọn là nói chồng tôi xin ra ở riêng. Chỉ mới nghe qua thôi, chồng tôi đã trố mắt nhìn tôi như nhìn một người từ hành tinh nào khác, xa lạ và kỳ quặc. Tôi biết là khi đưa ra ý kiến này là tôi mặc nhiên phủ nhận điều giao ước giữa tôi với nhà chồng. Còn tìm một lý do nào khả dĩ hợp lý để nói với chồng thì tôi nghĩ mãi không ra. Nhưng câu chuyện không trôi qua một cách dễ dàng như tôi nghĩ.
Vô tình lời đề nghị của tôi đã gieo vào lòng chồng một mối hoài nghi. Anh suốt ngày vặn vẹo tôi, nhưng theo hướng khai thác mối quan hệ của ba người phụ nữ trong nhà, chứ chưa có mảy may nào nghi ngờ tôi và Thanh. Vậy là cách xin ra riêng coi như không xong, còn cách nào khác nữa cũng chỉ là đối phó nhất thời để tránh cho tôi và Thanh gặp mặt chứ không thể lâu dài được. Trong khi tôi đang khổ sở loay hoay tính cách này cách khác thì đúng lúc ấy chồng tôi được cử đi công tác nước ngoài một tháng. Sau lễ đính hôn, coi như Thanh là rể trong nhà. Vì thế, trong lúc chồng tôi đi vắng, nhà chỉ còn ba người phụ nữ, tôi lại bụng mang dạ chửa, mẹ tôi suốt ngày cứ một chút cũng gọi Thanh, hai chút cũng gọi Thanh. Không có chồng tôi ở nhà, Thanh có vẻ tự nhiên hơn nhưng tôi thì vẫn cố ý tránh “chú ấy”.
Một hôm, chỉ có mình tôi và Thanh ở nhà, tôi vô phòng đóng cửa lại suốt từ sáng đến trưa, nóng ruột mong má tôi mau về. Nhưng má tôi chưa kịp về thì tôi đau bụng không chịu nổi. Biết mình chuyển dạ sinh con, tôi không còn cách nào khác là kêu Thanh. Thanh quýnh quáng điện thoại cho má tôi và kêu taxi đưa tôi vô bệnh viện. Từng cơn đau như xé thịt khiến tôi bấu víu vào Thanh và lả đi. Lúc đó, tôi không nghĩ được gì vì cứ sợ không kịp đến bệnh viện. May mà cuối cùng mẹ tròn con vuông. Do lỡ công việc, má chồng tôi không tới kịp, thành thử mọi thứ đều do một tay Thanh lo liệu.
Bây giờ thì tôi rất lo lắng. Nghĩ lại chuyện hôm đó, tim tôi đập rất mạnh và rất bồi hồi. Tôi tưởng tượng ra đủ thứ và rất sợ hãi, thời gian này tôi luôn gặp ác mộng. Cuộc sống bên ngoài của tôi tưởng như bình yên, nhưng trong lòng luôn dậy sóng. Tôi không thể cứ sống mãi như thế này, nhưng làm gì để thay đổi hoàn cảnh bây giờ?