N hân tìn h của chồng q uỳ xuống van xin tôi g iữ kí n mọi chu yện
Tôi không thể sống hòa hợp với mẹ chồng dù đã cố gắng
Chết lặng trước tin chồng ra đi trong đau đớn
Trước đây, khi anh mới ra trường, gia đình khó khăn, không chịu nổi cảnh sống cơ cực nên vợ anh đã bỏ nhà, đi tìm cuộc sống mới, để lại đứa con chưa đầy một tuổi. Anh đã ở vậy một mình nuôi con suốt bốn năm trời. Anh sống với mẹ và con gái, sau bao vất vả trong cuộc sống, với sự phấn đấu không ngừng mà anh có được cuộc sống như ngày mới quen tôi. Chính vì vậy mà tôi đã tin tưởng và yêu anh, chấp nhận làm vợ anh mặc kệ sự ngăn cản của gia đình
Tôi được mẹ chồng hết mực thương yêu, con gái anh ngoan ngoãn, nghe lời và xem tôi như mẹ ruột của nó. Chỉ hiềm một nỗi, cưới nhau ba năm, tôi vẫn không có tin vui. Tôi nghĩ anh đã có con với vợ cũ thì nguyên nhân chỉ có thể là do tôi. Tôi đi khám bác sĩ, ai bảo chữa gì tôi cũng nghe theo. Mẹ chồng tôi cũng động viên an ủi và không hề đặt vấn đề khó dễ gì với tôi. Chỉ có anh là im lặng, không quan tâm gì khiến tôi càng buồn.
Một ngày dọn dẹp trong phòng làm việc cho chồng, tôi phát hiện tờ giấy phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của anh. Ca phẫu thuật được thực hiện trước ngày cưới của tôi hơn một tháng. Tôi vô cùng choáng váng, hóa ra nguyên nhân khiến tôi không thể có con là vì anh. Tính tôi vốn trầm, có chuyện gì buồn phiền tôi cũng giấu trong lòng, không để cho mẹ chồng biết. Tôi chỉ im lặng, một mình tìm hiểu lý do vì sao anh lại làm việc này.
Lâu nay anh đối xử với tôi rất tốt, chỉ là anh ít khi chia sẻ mọi chuyện với tôi. Anh vẫn làm tròn trách nhiệm với gia đình, chỉ hơi khó hiểu. Làm vợ anh 3 năm nhưng tôi không thể biết anh đang nghĩ gì và muốn gì. Tôi học kế toán ra trường lập gia đình ngay và không có việc làm. Vì bận bịu chăm sóc chồng con, tôi hy sinh cả sự nghiệp và tuổi trẻ. Cứ tưởng hy sinh của mình sẽ được đền đáp xứng đáng, nào ngờ tôi lại bị anh phản bội. Cú sốc đầu tiên là anh đã không cho tôi quyền được làm mẹ. Sau khi phát hiện tờ giấy phẫu thuật của anh, tôi đi tìm nguyên nhân sự thật.
Vợ anh sau khi bỏ anh đã quen một doanh nhân thành đạt. Cuộc sống dư dả khiến cô ấy xinh đẹp và thời thượng hơn. Lúc trở về thăm con gái, cô ta đã có đứa con trai khoảng 3 tuổi với người chồng mới. Trước đó, suốt 4 năm cô ấy chưa hề về thăm con bé dù chỉ một lần, chỉ đến khi tôi làm vợ anh, cô ấy mới đến hỏi và thăm con bé. Lúc đó, trong người cô ấy còn có một thai nhi 4 tháng, là con trai với chồng tôi mà mãi sau này tôi mới biết. Hồi ấy tôi cứ nghĩ là con của cô ấy với chồng hiện tại. Suốt 3 năm làm vợ anh, tôi đã bị lừa dối, bị coi như một ôsin, một bảo mẫu không hơn không kém.
Chuyện là trước khi chúng tôi kết hôn, họ đã gặp lại nhau, dường như hai người vẫn còn mặn nồng. Tuy nhiên, vì cô ấy đã có gia đình, anh ta thì sắp làm đám cưới với tôi nên họ chỉ biết vụng trộm với nhau, họ lại có con với nhau. Trước khi cưới tôi, anh ta đã đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, để tôi không thể có con, lỡ sau này có ly dị thì không có đứa con níu giữ. Sau này khi biết được sự thật, tôi đã gục ngã vì quá đau đớn.
Trong một lần đi công tác ở Vũng Tàu, chồng tôi muốn dẫn con gái đi cùng vì đang nghỉ hè. Con bé không chịu, nó quý mến tôi, muốn tôi đi cùng, nhưng anh không chiều theo ý nó. Con bé quý mến tôi như mẹ đẻ và quấn quýt tôi nhiều hơn mẹ ruột nó, vì thế mà mẹ con bé luôn tỏ thái độ khi gặp tôi. Chuyến đi công tác của chồng tôi hôm đó không có tôi và con gái, nhưng thực ra tôi và con bé đã đi theo ngay sau đó. Lúc dẫn con bé ra đến nơi, thấy mẹ ruột của con bé dẫn theo đứa con trai thứ hai đi nghỉ, tôi nghĩ đó là chuyện tình cờ. Hóa ra họ đã sắp xếp từ trước, cho cả gia đình bọn họ có một kỳ nghỉ cùng nhau nhưng kế hoạch không như ý muốn vì có tôi chen ngang. Đó cũng là lần tôi phát hiện ra quan hệ lén lút của hai người bọn họ.
Ở Vũng Tàu, tôi, anh và con bé ở chung một phòng. Giữa đêm, tôi tỉnh dậy không thấy anh ở đâu, tôi đi tìm và bắt gặp hai người đó ôm hôn nhau giữa biển vắng không người. Tôi đứng đằng sau một cái cây và nghe họ nói chuyện với nhau. Những lời nói của họ như từng mũi dao cắt vào tim, nước mắt tôi cứ lưng tròng. Họ quấn lấy nhau đưa về phòng ở khách sạn ngay sau đó. Tôi dựa người trên cái cây đó khóc nức nở, đến gần sáng tôi mới quay lại phòng, lúc đó anh ta vẫn chưa trở về. Rồi tôi nghe tiếng động từ cánh cửa, giả vờ ngủ như không biết gì. Anh ta nằm xuống cạnh tôi và con bé, như không có chuyện gì xảy ra, còn tôi thì rối bời, không biết nên làm gì tiếp theo, đối mặt với hai người như thế nào?
Anh ta không hề quan tâm tôi như thế nào, chúng tôi ngồi ăn sáng dưới sảnh khách sạn, cô ta dắt con trai của mình tới và xin ngồi chung bàn. Chồng tôi vui vẻ nhận lời. Cô ta vuốt ve con bé, con bé tỏ vẻ khó chịu với mẹ nó và chạy về ngồi cạnh tôi. Họ ngồi đối diện, liếc nhìn nhau, tôi cố kìm nén cơn giận của mình. Dưới bàn ăn, chân họ cũng còn khèo lấy nhau, vô tình chạm phải chân tôi. Đến lúc đó, tôi không thể giữ nổi bình tĩnh. Tôi cầm ly nước trước mặt tạt thẳng vào người chồng bội bạc, quay về phía cô ta tát thẳng một cái tát như trời giáng vào mặt cô ta. Cả anh ta và cô ta đều tròn mắt nhìn tôi, con trai cô ta hoảng sợ khóc lớn, con gái thì ngạc nhiên gọi tôi.
"Đừng tưởng tôi là con ngốc, không biết đôi gian phu dâm phụ mấy người vừa làm gì", tôi nói như thế rồi kéo theo con gái về phòng ngay sau đó. Tôi thu xếp đồ đạc quay về thành phố cùng con gái. Trên đường về thấy tôi khóc nức nở, con bé mới 8 tuổi nhưng chắc hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ôm tôi và nói: “Mẹ ơi đừng khóc”.
Tôi trở về căn nhà lạnh lẽo ấy, suy nghĩ về những điều anh ta đã làm. Tôi lấy tấm hình cưới treo trong phòng đập và hét lên trong đau đớn: "Bấy lâu nay tôi chăm sóc gia đình anh, nuôi con của mấy người, để bây giờ các người đối xử với tôi như thế à". Tôi cầm mảnh kính vỡ, rạch vào tấm hình ngay trên mặt anh ta, tôi khóc và máu trên tay tôi chảy xuống. Tôi không hề có cảm giác đau ở tay lúc đó, rồi tôi ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, tôi nghe tiếng mẹ chồng tôi quát mắng con trai bà dưới nhà, chắc bà nghĩ tôi đã ngất nên không biết gì: "Anh quên nó là đứa con gái thế nào à? Anh không nhớ cuộc sống của anh thế nào khi nó bỏ anh, bỏ con, bỏ gia đình này để đi tìm hạnh phúc, cuộc sống giàu sang hơn hả? Anh có nghĩ cho vợ anh hiện giờ, đã hy sinh thế nào vì anh không? Anh có phải là con tôi đâu, tôi có dạy anh như thế đâu". Tôi nghe những lời nói của bà, chỉ biết lấy tay bị miệng, không cho khóc thành tiếng. "Anh phải chấm dứt ngay quan hệ với cô ta, và quay về xin vợ anh tha thứ". "Nhưng mẹ ơi, con không thể".
Giây phút đó, anh ta đã thú nhận với mẹ anh ta đã đi thắt ống dẫn tinh, vì đứa con thứ hai của vợ cũ hiện giờ là con anh. Anh thực sự muốn bắt đầu lại cuộc sống với một gia đình như vậy. Anh sợ tôi có thai, sẽ không ly hôn được với tôi nên đã làm vậy. Anh nói anh đã có tới hai đứa con với cô ta, còn tôi và anh thì không có sự ràng buộc nào. Mẹ chồng tôi tức giận, đánh anh ta.
Còn tôi lúc đấy, vì quá sốc, đã ngất đi và lăn từ cầu thang tầng hai xuống, rồi không biết gì sau đó. Tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi thấy ánh mắt của mẹ chồng tôi đầy lo lắng. Rồi tôi thấy anh ta. Tôi uất hận cố nói nhưng không thể nói được. Tôi nhìn mẹ chồng, nước mắt tôi cứ chảy ra nhưng cũng không thể nói được gì. Vì chấn động về tâm lý quá lớn nên tôi lúc đó không thể nói được. Nhìn ánh mắt đau khổ của mẹ chồng tôi, tôi hiểu bà áy náy với tôi, chính vì đứa con trai của bà đã khiến tôi phải như vậy.
Tôi xuất viện và làm đơn ly hôn ngay sau đó. Tôi trở về nhà ba mẹ đẻ, sau thất bại hôn nhân và lựa chọn sai lầm của mình. Tôi im lặng và sống khép kín. Gia đình đưa tôi tới bệnh viện để điều trị cho tôi. Cứ như vậy đã hai năm nay, tôi bây giờ đã hoàn toàn bình thường, không màng đến chuyện gì, cũng không bận tâm về những con người đã khiến mình ra nông nổi này giờ sống ra sao. Ai làm gì, lương tâm họ tự biết, rồi cũng có nhân quả, tôi tin là như vậy.