News

6/recent/ticker-posts

Cô gái mang thai quỳ gối, cắt cổ tay trước cửa nhà bạn trai

"Trong lúc quẫn trí, em đã lấy dao cắt tay mình nhưng anh mặc kệ, bỏ mặc em với cái tay đầy máu".

Chắp tay, quỳ sụp xin em trai "giúp" vợ có bầu
Đau đớn khi chồng thú nhận ngoại tình
Tin bạn thân, mất chồng mới sáng mắt ra
“Gửi tới anh, bố của con em.
Kể từ ngày em quyết định giữ lại cái thai và sinh con ra cũng gần 3 năm rồi nhưng mọi thứ về anh, về gia đình anh chưa bao giờ em có thể quên. Em vẫn còn đang choáng váng với tất cả những gì anh và gia đình anh mang đến cho em. Em nhớ về nó không phải để hận thù, căm ghét. Chỉ là nhớ về nó để nhắc nhở mình phải cố gắng và làm tốt hơn thế.
Yêu anh 3 năm trời, tới lúc giao phó cả cuộc đời mình cho anh, em vẫn không thể hiểu hết được từng người trong gia đình anh. Để rồi giờ đây em một mình phải chịu bao tủi cực. Những trái đắng mà anh và gia đình gieo lên cho em quá lớn, khiến em không thể vượt qua được những ám ảnh của tuổi trẻ.
Lúc yêu anh em chỉ mới là một cô bé 18 tuổi vô lo, ngày hai buổi cắp sách tới trường, lỡ gửi tình cảm cho anh, người con trai cách em cả trăm cây số. Mặc những lời khuyên của bạn bè, thầy cô, người thân rằng yêu xa là không có kết quả khi mà cả hai không biết mặt nhau. Tình yêu lúc đó chỉ đơn giản là những cuộc gọi, những tin nhắn trò chuyện trong lúc em nghỉ giải lao, sau những đống bài tập nhưng nó cứ kéo dài và bền bỉ.

Vì giữ tình yêu với anh, em đã chấp nhận bỏ đại học, chỉ học trung cấp. Ảnh minh họa

Cũng chẳng biết từ lúc nào em yêu anh nhiều hơn những gì em nghĩ và em nói. Ngày em biết kết quả thi đại học cũng là ngày em nhận được điện thoại từ bạn của anh. Và vô tình em biết được thân thế, hoàn cảnh gia đình anh. Nghe xong em rất buồn và khóc rất nhiều, vì em buồn khi anh không thành thật với em. Em đã yêu anh, tin anh nhưng anh lại lừa dối em. Nếu hôm đó người bạn của anh không vô tình nói ra thì anh sẽ giấu em đến bao giờ.
Em giận nên gọi và mắng anh đã lừa dối em. Ừ, anh bảo biết em học rất giỏi, anh sợ nói, em sẽ rời bỏ, không yêu anh nữa. Vì anh chỉ là một thằng học hết lớp 11 lại không có bố. Khi em đi thi đại học, anh cầu mong em không đậu và lúc đó anh sẽ nói thật với em.
Anh lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và nhà ngoại. Khi anh 13 tuổi, mẹ anh đi bước nữa với người đàn ông hơn bà 30 tuổi. Bây giờ anh 21 tuổi nhưng chưa một lần biết mặt bố. Nước mắt của em không ngừng rơi, không phải vì giận mà vì thương anh, đồng cảm cho những mất mát mà anh phải chịu. Em may mắn hơn anh, được sinh ra trong gia đình có đủ bố mẹ. Dù gia đình em thuần nông nhưng cả gia đình đầy ắp tình yêu. Em hiểu tất cả những điều anh phải trải qua.
Em quyết định không theo học đại học nữa mà theo học trung cấp. Mọi người ai cũng bảo em dại. Bố mẹ và các anh chị ai cũng ngỡ ngàng trước quyết định của em. Mọi người không rõ lý do vì sao em bỏ kết quả của 12 năm học vất vả để học trung cấp.
Mặc kệ, em vẫn giữ nguyên quyết định của mình, giữ trọn tình yêu với anh. Em nghĩ em sẽ dành tình yêu của mình để cùng anh vượt qua những mặc cảm của cuộc sống, để bù đắp cho anh những khoảng trống tình cảm anh đã trải qua…
Yêu anh, em đã cố gắng làm tốt vai trò của bạn gái. Yêu xa có nghĩa là không có những hẹn hò cuối tuần, không hoa, không lễ. Bốn năm yêu anh em chưa bao giờ  biết 8/3, 20/10 là gì, thậm chí đến cả ngày sinh nhật em anh cũng quên…
Cứ thế em đã yêu anh, dành cho anh tất cả những gì em có và ngay cả cái quý giá nhất của người con gái dành cho anh. Nhưng sao đổi lại những thứ em nhận được từ anh chỉ là sự giả dối.
Em còn nhớ như in cái ngày em gọi điện cho anh, cho gia đình anh nói em có thai. Cái ngày em quỳ gối ở chính gia đình anh. Khi em biết em có thai, em đã rất vui. Cảm giác hạnh phúc khi mình sắp làm mẹ nhưng đan xen là sự lo lắng, sợ sệt. Người đầu tiên em gọi điện là anh. Thế mà em nhận được một câu nhạt toẹt: “Vậy à”.
Em cũng bảo anh nói chuyện cho bố mẹ anh gọi cho gia đình em. Đợi mãi không thấy tin gì từ anh. Em hỏi thì anh bảo chưa nói, để anh tìm cơ hội. Nhưng bụng em có từ mãi được không, cái thai đã được hai tháng. Rồi hai đứa yêu nhau, bố mẹ hai bên cũng biết mà, bố mẹ cũng rất quý em.
Cô gái mang thai quỳ gối, cắt cổ tay trước cửa nhà bạn trai - Ảnh 2

Em quỳ gối xin tha thứ nhưng từng người trong gia đình anh hắt hủi, xua đuổi như không quen biết em.

Thế là em gọi cho cha dượng anh. Em chưa nói xong, bác đã cắt lời em nói: “Phá cái thai đó đi, đừng giữ lại”. Ban đầu em nghĩ rằng bác lo cho hai đứa chưa có công ăn việc làm. Nhưng mặc cho em nói gì, mặc cho em xin lỗi, ông vẫn khăng khăng bắt em bỏ cái thai.
Đỉnh điểm trong lời nói của bố là “Phá thai đi. Bây giờ 7, 8 tháng người ta còn phá được. Mới 2 tháng, không sao cả”. Không thể kìm nén được cảm xúc, em đã thốt ra những lời hỗn láo, khó nghe: “Anh Thành lớn lên không có bố rồi, cháu không muốn con cháu sinh ra không có bố. Con cháu vô tội, nó cần tình cảm yêu thương của cả bố cả mẹ”.
Bố anh chửi em là láo, là mất dạy. Cũng từ đó, họ lấy cớ em hỗn xược, không cho em lấy anh. Lúc gia đình em biết em có thai cũng là lúc mọi người bang hoàng trước sự thật về anh, gia đình anh mà em nói dối họ để gia đình cho em yêu anh. Mọi người không nghĩ rằng gia đình anh đáng sợ đến vậy.
Bố mẹ em buồn nhưng vì con gái cũng phải nhún nhịn gọi cho bố mẹ anh xin lỗi về sai lầm của em. Nhưng gia đình anh vẫn không bằng lòng ra mặt. Lúc ấy mọi người khuyên em bỏ cái thai, chấm dứt tất cả để bắt đầu cuộc sống mới.
Em không chịu, cố gắng xin một cơ hội, em muốn lên nhà anh trực tiếp xin lỗi. Mọi người nhất thiết không đồng ý vì sợ đường xa, nơi đất khách quê người em lại không quen biết ai.
5 giờ sáng em đặt chân lên đất Lai Châu, khi mọi người còn đang say giấc ngủ thì em lang thang ngoài đường trong cái rét tháng ba để trời sáng mới vào nhà anh. Em quỳ gối xin tha thứ nhưng từng người trong gia đình anh hắt hủi, xua đuổi như không quen biết em.
Mẹ anh chửi em là con đĩ, bao nhiêu lỗi lầm từ đâu đến cũng được bố anh sắp xếp cho em. Người cha của đứa bé trong bụng em cũng mặc kệ em quỳ gối van xin, không chút mảy may nhìn em. Trong lúc quẫn trí, em đã lấy dao cắt tay mình nhưng anh mặc kệ, bỏ mặc em với cái tay đầy máu. Em bước ra khỏi nhà cùng câu nói của anh: “Con đĩ không biết xấu hổ, còn vác mặt lên đây”.
Lang thang không biết đi đâu thì em được bác hàng xóm sát nhà anh đưa vào nhà nghỉ ngơi, cho em một bữa cơm, một chỗ tá túc đợi tối xe về HN.
Về nhà em vẫn khăng khăng xin gia đình cho em giữ lại và sinh con ra. Bố mẹ đành chấp nhận, bố mẹ em đau đớn đến nhường nào. Cả thời gian dài em mang thai, anh và gia đình không một lần gọi điện hỏi em lấy một câu. Lúc em gần sinh, anh có xuống xin lỗi gia đình và muốn cùng em chăm con. Gia đình không đồng ý nhưng vì vẫn còn tình cảm với anh, em nói gia đình cho anh, em và cả con một cơ hội gần nhau. Nhưng khi con được 22 ngày tuổi, anh bỏ về trên đó mà không một lời từ biệt.
Thi thoảng anh cũng có gọi xuống. Lần nào cũng là nhớ con, yêu em, yê con nhưng ngay cả mặt con ra sao anh cũng không biết. Chưa một lần anh hỏi em con ăn gì, mặc gì, cần gì.
Đáng sợ hơn, anh ngủ với người khác, anh ngang nhiên cười cười nói nói cho em biết, cho họ số điện thoại của em để họ nói với em những câu chẳng ra gì. Những lời cô ta nói như từng nhát dao đâm vào lòng em. Đây là cái anh nói anh yêu em sao? Anh giải thích anh không yêu cô ta, người anh yêu là em. Vậy à, không yêu mà ngang nhiên lên giường cùng họ…
Khi cô ta có thai, anh lại muốn trốn tránh trách nhiệm và gọi điện cho em để xin nối lại tình cảm. Em thử hỏi lương tâm của anh đâu rồi? Tất cả những gì trước kia anh nói là sao? Anh thèm một tình yêu của bố, của bà nội, sau này anh nhất định không để con mình phải khổ, phải thiệt thòi. Anh sẽ là một ông bố tốt…
Anh không yêu em cũng được, với đứa con, với em anh không chịu trách nhiệm cũng được. Cứ cho đó là sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng bây giờ anh lại tìm cách chối bỏ đứa con đang được thành hình. Thực ra lúc đó em cũng có chút ích kỷ và yêu anh nên trong đầu em đã nghĩ như anh.
Nhưng lương tâm của một người mẹ, của một người đã từng trải qua những mất mát, em không cho phép mình được cướp đi hạnh phúc của một đứa trẻ. Lúc em rơi xuống vực, lúc em không còn chỗ dựa, gia đình anh đã bỏ mặc em. Gia đình anh, gia đình em là chỗ dựa duy nhất mà em có lúc đó. Và cũng chính có gia đình mà em và con mới được như bây giờ.
Thế mà giờ anh nói em bỏ gia đình, mang con lên đó với anh. Nghe đơn giản quá. Lúc em bụng mang dạ chửa anh ở đâu. Lúc mưa gió trở trời, con ốm, em ốm, anh ở đâu? Sinh nhật lần đầu tiên của con, em gọi cho anh. Nhưng lúc đó anh ở cùng với ai?
Bây giờ, anh muốn em quay lại như thế nào?
Hơn 2 năm qua em sống khép mình, em cắt đứt tất cả những mối quan hệ với bạn bè. Tết năm 2014, hai mẹ con một mình đón tết ở HN. Em nhớ nhà, nhớ bố mẹ mà không dám nói, gọi điện mà không dám khóc. Cứ tối, đợi con ngủ, em lại khóc. Lúc đó, anh làm gì, ở đâu? Trong anh tồn tại hình ảnh của em, của con sao?
6 năm rồi đấy. Em nghĩ đã đến lúc phải cho anh câu trả lời rồi”.
Đây là lá thư của một cô gái tên Dương gửi đến bạn trai tên Thanh, thông qua chương trình 365 ngày hạnh phúc trên kênh VOV Giao thông. Nhiều người nghe đã không khỏi xót xa trước hoàn cảnh bị ruồng bỏ của cô gái.
Khi được nối máy với người yêu, Dương vẫn khóc nức nở. Còn Thành chỉ im lặng. Dương cho biết cô gửi bức thư này thông qua chương trình là để nói với Thành rằng cô không thể cùng con về sống với anh.
LINH AN