Sự quẫn bách của người vợ phải 'ngủ' với anh trai chồng để 'xin con'
N hân tìn h của chồng q uỳ xuống van xin tôi g iữ kí n mọi chu yện
Tôi không thể sống hòa hợp với mẹ chồng dù đã cố gắng
Ngày ấy, tôi và anh ta cùng đi du học. Tình yêu đầu đến với nhau từ hai phía khiến tôi nghĩ sẽ không gì có thể ngăn trở được hạnh phúc mãi mãi. Tôi chăm sóc anh ta từng miếng ăn, từng giấc ngủ, coi mình là một người vợ công dung ngôn hạnh từ thủa sinh viên.
Sau khi ra trường, chúng tôi có một đám cưới tuyệt vời trong mắt mọi người. Cuộc hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc cho đến khi đứa con thứ nhất ra đời. Thực sự, tôi không thể chịu nổi cách mà mẹ chồng áp dụng để chăm sóc con tôi và soi mói tôi. Đối với tôi, mọi việc nuôi dạy trẻ đều phải theo khoa học, có thể tham khảo trên mạng. Vậy mà mẹ chồng của tôi cứ khăng khăng chuyện khác. Từ đồ ăn, thức uống của bé đến bất kỳ cái gì cũng phải tuân thủ theo ý bà, do đó tôi đã vô số lần cự lại và đưa con về nhà mẹ đẻ. Câu chuyện xích mích với mẹ chồng vì cách nuôi con rồi cũng qua, bởi đơn giản dù gì con tôi cũng là cháu của bà, hơn nữa chồng vẫn yêu tôi nhất.
Ba năm sau, tôi sinh đứa con thứ hai. Mâu thuẫn cũ lại nảy sinh y hệt và tôi lại ôm con về nhà mẹ đẻ khi thằng bé chưa được một tuổi. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến chồng tôi bồ bịch bên ngoài. Anh ta chẳng còn bận tâm chăm sóc mẹ con tôi mà về ở luôn nhà bố mẹ mình, thi thoảng mới sang thăm con.
Mâu thuẫn của chúng tôi ngày càng đẩy lên cao khi tôi phát hiện anh ta có bồ. Tôi đã thuê thám tử tư theo dõi và nắm đầy đủ bằng chứng về cô ta. Ấy vậy mà khi tôi sang kể với mẹ chồng thì bà chẳng bênh tôi một chút nào. Níu kéo mãi cũng vậy, một thời gian sau tôi đành buông tay với điều kiện mỗi tháng anh ta phải chu cấp cho hai đứa con 10 triệu đồng. Anh ta đúng là loại đàn ông vô liêm sỉ, bởi vì sau khi ly hôn một tháng, anh ta đã lấy vợ mới. Đó chính là cô bồ mà tôi đã theo dõi. Càng nghĩ tôi càng hận gia đình anh ta, bởi vì họ đã cướp đi tất cả những gì tôi có trong tay.
Hận và buồn chẳng giải quyết được gì, tôi quyết tâm thay đổi mọi thứ, chăm sóc bản thân mình hơn, quan tâm đến công việc nhiều hơn. Ông trời không phụ lòng, tôi lên chức giám đốc. Vốn xưa chúng tôi làm cùng ngành, tôi nghĩ đây cũng là dịp phản đòn của tôi đối với anh ta. Đến tận bây giờ, anh ta vẫn còn làm trợ lý quèn còn tôi đã làm giám đốc, trước hay sau anh ta cũng cần đến tôi, chưa nói là phải quỳ rạp dưới chân tôi.
Mỗi lần anh ta gọi điện vì công việc, tôi lại nai tơ ăn mặc thật đẹp hẹn anh ta tới một nhà hàng lãng mạn sau đó cắp anh ta đi đến sáng mới về. Nói thật, tôi chẳng có cảm giác gì, nhưng tôi thấy hả hê khi nghĩ tới những lúc anh ta cũng làm tôi như vậy, rồi cảnh cô vợ mới trông đứng trông ngồi chờ chồng về và hai người đó cấu xé nhau.
Tôi cũng dạy cho con tôi rằng ba con giàu lắm, ông bà nội giàu lắm. Cứ Tết đến là lũ trẻ nhắn tin chúc mừng ông bà, chúng muốn mua gì, muốn học gì cũng ông bà. Đến sinh nhật, tôi có kế hoạch để con tôi gọi điện thoại xin ông bà. Đương nhiên là chẳng ông bà nào tiếc cháu.
Chẳng tội gì mà các chị phải ghen ghét hay thù hận cả. Các chị cứ lấy danh nghĩa vợ cũ và con chung để xen vào cuộc sống của họ. Tôi đảm bảo cô vợ mới không đau mới lạ. Muốn tranh sủng với con tôi thì còn phải dài tập nữa. Hơn thế nữa, chỉ những người không biết suy nghĩ mới thấy chỗ có của mà không đào. Đó chính là kế sách ngọt ngào trả thù chồng cũ mà chẳng mất chút sức lực nào.