Kỳ trăng mật định mệnh của vợ chồng tôi trên chuyến bay đi Hàn
Tức nổ đom đóm mắt vì ông chồng 'dại gái'
Mẹ chồng bắt tôi bỏ cái thai và đuổi khỏi nhà
Tôi thực sự cũng rất mệt mỏi, nếu tôi biết nhịn nhục thì có lẽ con tôi sẽ không phải khổ, nhưng tôi cũng có cuộc sống của mình. Ảnh minh họa.
Tôi lấy chồng đã được 5 năm, nhưng chỉ ở với chồng được khoảng 3-4 tháng khi anh về phép. Chồng tôi đi xuất khẩu lao động. Gia đình chồng tôi có mẹ chồng và hai em chồng (một trai, một gái), bố chồng đã mất. Chồng đi vắng, tôi ở nhà một mình quán xuyến hết mọi việc, mẹ chồng tôi không lương, ốm đau thường xuyên, em trai chồng thì không có việc làm lông bông nên cũng không giúp đỡ được gì. Vợ chồng tôi còn phải nuôi em gái chồngthi đại học không đỗ, vợ chồng tôi chạy cho cô ấy vào học trung cấp gần nhà, mua xe và nuôi ăn học. Toàn bộ chi phí trong gia đình đều trên tay vợ chồng tôi.
Về cơ bản mới đầu về làm dâu quan hệ mọi người trong gia đình rất tốt, chỉ có em trai chồng là không ưa tôi vì chúng tôi cùng tuổi, học cùng khóa (khác trường). Trước đây, khi tôi và chồng còn yêu nhau, một lần online tôi và em chồng có nói chuyện với nhau, nó bảo là tôi không hợp với anh trai nó, lúc đó còn yêu và chưa tính đến chuyện lâu dài nên tôi cũng nói lại: "Hợp hay không là chuyện của mình và anh trai cậu, cậu không có quyền xen vào tình yêu của chúng mình". Kể từ lần đấy, tôi và em trai chồng rất ít khi nói chuyện, cũng ít khi tiếp xúc.
Gia đình chồng tôi có kiểu sống "co mình", ít khi biểu hiện tình cảm, tính tôi lại "ruột để ngoài da" nên nhiều lúc mẹ và em chồng có bực tức gì tôi cũng không nói, cứ để trong lòng. Lúc về làm dâu, tôi cũng đã nói với mẹ chồng "con không khéo léo nịnh nọt được như người ta, lại nóng tính, có gì nói đó nên con có gì sai mẹ cứ nói để con biết, nếu sửa đuợc con sẽ sửa, còn không thì con sẽ điều chỉnh dần dần".
Cuộc sống tốt đẹp cứ trôi dần được hai năm. Một lần tôi có nhờ em chồng khoan mấy lỗ trên tường để treo đồ gọn gàng đón Tết (việc này đã nói rất lâu nhưng em trai chồng vẫn không làm). Đến lúc về nhà vẫn chưa thấy làm, tôi góp ý: "30 tết rồi nhờ chú làm từng đó chú cũng không làm mà chỉ đi chơi lông bông suốt ngày", rồi chúng tôi lời qua tiếng lại, em trai chồng lấy đồ tôi mua ném vỡ, còn chửi tôi: "Mày có quyền gì trong nhà này mà dám to tiếng, không ở được thì cút". Tôi rất sốc khi em trai chồng nói vậy, bao nhiêu cố gắng vì gia đình chồng, vì chồng sụp đổ. Tôi vỡ òa: "Chú không có quyền đuổi tôi, tôi về đây được cưới hỏi đàng hoàng". Mẹ chồng tôi đứng đó và cũng không nói gì, chỉ nói đừng cãi nhau nữa. Năm đó gia đình tôi không có Tết.
Em trai chồng thì gọi tôi là mày - tao, còn em gái chồng lên mạng chửi tôi là đồ này, nọ. Ảnh minh họa.
Một lần khác tôi và em gái chồng có khúc mắc, nó lấy hết quần áo bỏ trong tủ của tôi (vì chúng tôi bỏ chung đồ) cất vào vali, em trai chồng đi về không biết đầu đuôi thấy em gái cất đồ, chú ấy lao thẳng vào tôi chỉ tay: "Mày có quyền gì mà đuổi em tao ra khỏi nhà, mày đụng đến em tao là tao giết mặt, mày cút đi đừng ở nhà này nữa". Tôi cũng đang điên người vì không biết đầu đuôi ra sao tự nhiên nhảy vào chửi tôi, tôi đáp lại: "Mày thích thì cút, tao không đi đâu hết", thế là chú ấy đánh tôi.
Lần khác, chồng tôi về phép, tôi là người dọn dẹp sau cùng sau bữa ăn. Hôm đấy em trai chồng đi chơi (chú ấy chẳng mấy khi ăn sau khi về) nên có bao nhiêu cơm tôi mang cho cún ăn hết. Nhưng đúng hôm đó chú ấy lại về, thế là mẹ chồng và em chồng chửi tôi xem chó hơn người, bảo tôi không có đạo đức và đuổi vợ chồng tôi ra ở riêng. Em gái chồng còn lên mạng chửi tôi là đồ này, đồ nọ. Chồng tôi chỉ buồn, không nói vợ cũng không dám nói em.
Chúng tôi ra thuê trọ được 10 ngày thì anh lại đi, tôi cũng vừa cấn bầu. Hai mẹ con tôi ở một mình, thỉnh thoảng về nhà ngoại, còn nhà chồng thì tôi chỉ về mua đồ thắp hương tuần hàng tháng. Trong những ngày tôi mang bầu cả nhà chồng không hề hỏi han tôi câu nào, nhưng em gái chồng lại nhắn tin bảo đến tháng rồi chị gửi tiền cho em. Tôi bảo "từ nay trở đi em hỏi anh trai em, chị không có sức để lo cho ai nữa".
Đến tháng thứ 8 chồng khuyên tôi về nhà, tôi nghĩ thương anh, thương con sinh ra không có nhà nội nên đồng ý về. Tôi chia sẻ thẳng thắn với nhà chồng là tôi vì chồng. Sau khi tôi sinh nở, mẹ chồng đổi khác chăm sóc mẹ con tôi chu đáo. Tôi không bao giờ phủ nhận công lao của bà, tôi cũng lo lắng thuốc men, chăm sóc bà khi đi viện, ốm đau, lo toan công việc nội ngoại giỗ chạp đàng hoàng, tôi còn nộp bảo hiểm nhân thọ cho bà để về sau bà có tiền an dưỡng tuổi già, để bà không mặc cảm ăn bám con cháu. Nhưng chỉ trừ có vậy còn lại em trai, em gái chồng tôi vẫn khó chịu với tôi như vậy. Tôi cũng công nhận mình có những lời nói khó nghe, có những thái độ chưa chín chắn, làm dâu nhưng không biết nhường nhịn, tôi đã cố sửa nhưng thật khó vì mọi chuyện đi quá xa.
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái chồng không xin được việc, vợ chồng tôi chung tiền cho nó đi xuất khẩu lao động nhưng lại không đi được. Ấy vậy mà từ lúc vợ chồng tôi lo cho nó tiền đến lúc trường báo không đi được nó không thèm nói với tôi một câu, tôi như ngồi trên đống lửa vì đống tiền bỏ ra giờ không biết như thế nào, tôi hỏi mẹ chồng thì bà bảo có tiền thì người ta báo. Tôi ngồi nói chuyện với mẹ chồng: "Mẹ nói cô xem lại thái độ đi, ăn ở cho có trước sau, nếu không có vợ chồng con lo cho thì có gì mà ăn". Cũng vì quá bức xúc nên tôi nói với bà như vậy.
Ngày hôm sau cũng không có tin tức gì, tôi điên tiết, về hỏi nó như thế nào thì bảo để biết đường mà tính, nó cũng không thèm để ý tôi nói gì, tôi bảo: "Có tai hay không mà người khác hỏi cũng không thèm trả lời". Nó bảo tôi: "Câm mồm đi, rồi tao lấy về cho, đừng la như chó". Tôi bỏ con xuống và nói "Mày nói gì nhắc lại tao nghe". Mẹ chồng tôi lao ra, "Mày làm gì nó". Thực sự tôi không biết nói gì nữa, tôi bảo bà: "Con không đánh nó đâu, đánh bẩn tay, mà mẹ nghĩ như thế nào mà tưởng con lao vào đánh nó, con không có đầu hay sao".
Sau đó mẹ chồng đã gọi điện cho chồng tôi, không biết bà nói gì mà anh không liên lạc với mẹ con tôi nữa, anh bảo không sống hòa thuận được thì thôi. Tôi cũng đã nói với anh nếu anh không chấp nhận cho mẹ con tôi ra ở riêng thì ly hôn. Anh đã đồng ý ly hôn và nói sẽ gửi đơn về để tôi không phải khổ nữa, còn nuôi con thiếu gì cứ nói.
Tôi chuyển khỏi nhà chồng, ra ở riêng, bà nhất định không cho tôi về, chỉ cho cháu về, còn đi nói xấu tôi khắp láng giềng, anh em nội ngoại, rồi còn tung tin tôi theo trai. Tiền tôi đưa cho e chồng đi xuất khẩu lao đông, bà cũng lấy của vợ chồng tôi gần một nửa, bảo là trả nợ và chồng tôi cho bà ăn tuổi già, số còn lại tôi đòi mãi bà mới đưa, còn viết giấy bắt tôi ký vào.
Bây giờ chồng tôi đơn cũng chẳng gửi, tôi thực sự cũng rất mệt mỏi, nếu tôi biết nhịn nhục thì có lẽ con tôi sẽ không phải khổ, nhưng tôi cũng có cuộc sống của mình. Biết là trong cuộc sống không thể ai cũng sống đúng, sống tốt cả, nhưng tôi thấy bản thân tôi không đến nỗi để gia đình chồng đối xử như vậy. Sau những gì tôi đã cố gắng chăm lo cho gia đình chồng, sinh con, nuôi con, chờ chồng nhưng mẹ con tôi chẳng có giá trị gì với anh nên anh sẵn sàng bỏ.
Bây giờ mọi người hãy cho tôi một lời khuyên chân thành, tôi có nên làm đơn ly hôn chồng không?