Đoạn clip tố cáo bí mật 'đào sâu chôn chặt' của vợ sắp cưới
Kế hoạch bắt chồng ngoại tình phải tự 'lộ mặt'
Mối tình oan trái với người đàn ông có vợ
Bây giờ, sau tất cả, thi thoảng tôi vẫn có những giây phút bất giác nhớ về cuộc tình cũ. Cuộc tình tay ba đẫm nước mắt, mà trong đó chính tôi- dù vô tình hay cố ý - đã trở thành “người thứ ba xấu xí”. Làm tổn thương một người phụ nữ khác vì một người đàn ông không xứng đáng - đó là cái cách tôi “ngây thơ” nghĩ rằng sẽ có được tình yêu của riêng mình.
Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương (Ảnh minh họa)
Tôi quen anh, một người đàn ông đã có vợ, thông qua một người bạn cũ, khi tôi đang phải “vật vã” vượt qua những ngày hậu chia tay người yêu. Với tôi thời điểm đó, mỗi ngày trôi đi là mỗi ngày chìm đắm trong men rượu và những cuộc vui quên lối về. Tôi gặp anh trong một lần tụ họp không quá đông người. Ngoại hình tương đối ưa nhìn, ăn nói có duyên... Thế nhưng anh chẳng để lại trong tôi chút ấn tượng nào. Phải nhiều lần gặp sau nữa, tôi mới thấy cái ấn tượng duy nhất về anh còn đọng lại, ấy là sao anh tử tế, đàng hoàng quá!.
Tôi - một cô gái, ngay tình yêu đầu đã được nếm trải sự lừa dối phũ phàng – rồi trải qua rất nhiều sự đau khổ, vỡ nát và chịu nhiều “ngược đãi” trong tình yêu nên khái niệm về “người đàn ông tử tế” với tôi là điều gì đó rất xa xỉ. Đàn ông trong suy nghĩ của tôi lúc đó chỉ là một “giống đực” thực thụ. Họ đến với tôi bằng cái đầu tràn ngập sex và “lục đục” trong hai chữ “tình dục”. Rất nhiều gã đàn ông, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã buông lời đề nghị khiếm nhã. Có thể lỗi do tôi. Tôi thể hiện mình sống bất cần quá và họ thì đâu hiểu được tôi nghĩ gì, cần gì!
Nhưng với anh thì khác! Sau rất nhiều lần tụ tập, bù khú với nhau, khi hai đều chếnh choáng men say, anh luôn đề nghị đưa tôi về một cách nhã nhặn. Lúc đó, tôi cũng đã trộm nghĩ, rồi anh ta lại mượn cớ “ma men dẫn lối” để lao vào tôi một cách vồ vập, ngấu nghiến. Nhưng không, lần nào cũng vậy, anh đều đưa tôi về nhà cẩn thận, “an toàn”. Nhiều lần như thế, tôi mặc định anh là “người đàn ông tử tế”!.
Dần dần, tôi phát hiện mình có tình cảm với anh lúc nào không hay. Càng ngày, tôi càng có nhu cầu gặp gỡ, tâm sự với anh nhiều hơn. Mỗi khi anh đưa về, tôi lại thấy có cái gì đó bịn rịn, níu giữ không muốn xa rời. Tôi còn nhớ như in cái hôn đầu tiên. Đó là trong một lần anh đưa tôi về, tôi đã nghĩ ra một lý do rất hợp lý rằng nhà không ai và tôi thì đang buồn. Tôi muốn anh đi đâu đó cùng để tâm sự cho khuây khỏa. Anh đưa tôi đến một quán cafe gần nhà. Tại nơi đó, sau những chuyện trên trời dưới đất, tôi đã chủ động nép vào người anh. Chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu.
Anh thừa nhận anh có tình cảm với tôi nhưng còn ngập ngừng không dám bộc bạch bởi anh là người đàn ông đã có vợ, còn tôi một cô gái chưa chồng. Anh không muốn vì anh mà tôi làm lỡ tuổi thanh xuân và cơ hội xây dựng tổ ấm hạnh phúc của riêng mình. Nhưng rồi cái gì phải đến vẫn đến. Chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân điên cuồng, thèm khát tình yêu. Những lần gặp mặt, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn qua lại chưa bao giờ là đủ. Dù đã rất thông cảm, thấu hiểu cho hoàn cảnh của anh và thậm chí là sẵn sàng chấp nhận làm “phòng nhì” nhưng tôi không thể dập tắt được cái mong ước có anh cho riêng mình. Và mọi bi kịch cũng bắt đầu từ đấy!.
Tôi bắt đầu cảm thấy tức tối khi mỗi lần anh có điện thoại của vợ gọi đến. Tôi không muốn nghe bất cứ một thông tin nào liên quan đến vợ con, gia đình nhỏ của anh. Thậm chí, tôi như điên loạn mỗi khi nghĩ đến việc nếu không gặp tôi, anh sẽ làm gì khi ở nhà. Những lúc như thế, sự bực bội, tức tối cứ theo nhau ùa về khiến tôi chẳng thể ngủ yên.
Vợ anh một người phụ nữ bằng tuổi anh, khá thành công trong sự nghiệp được, mọi người khen ngợi nhưng lại thường xuyên gắt gỏng và nói chuyện với chồng một cách thiếu tôn trọng. Tôi đã rất “sốc” khi tình cờ đọc được những dòng tin nhắn thô tục, chợ búa nhất gửi đến anh lại xuất phát từ một số điện thoại được lưu trong danh bạ với cái tên “Vợ”. Tại sao vợ anh ta lại nhắn tin với lời lẽ thiếu văn hóa đến như vậy trong khi chị ta đường đường là một Giám đốc công ty nọ?
Tôi hỏi anh về những dòng tin nhắn đó, lúc đầu anh nói tôi nhìn nhầm, tin nhắn đó không phải là của vợ anh mà của một đối tác có mâu thuẫn với anh. Nhưng khi tôi cố tình gặng hỏi, anh mới thừa nhận. Anh nói với tôi những điều có thế coi là tồi tệ nhất đối với một người phụ nữ mang danh "người vợ". Cậy có quyền, tiền, cô ta coi thường anh, coi thường gia đình nhà chồng, thường xuyên hắt hủi, mạt sát anh. Không những thế cô ta còn công khai cặp bồ với thái độ thách thức. Từ nhiều năm nay, cuộc sống của anh không khác gì địa ngục, nhiều lần anh muốn cương quyết chia tay người đàn bà này để giải thoát cho mình nhưng vì thương con, muốn con có đủ cả bố lẫn mẹ nên cố gắng nhẫn nhịn. Cuộc sống của anh không hạnh phúc như những gì người ta tưởng!.
Nghe những điều anh tâm sự, ngọn lửa tình trong tôi lại sôi sục. Tôi thương anh biết mấy! Toàn thân như lửa đốt. Tôi chỉ muốn tìm gặp "mụ đàn bà" tồi tệ kia để xé xác mụ ra làm trăm mảnh, rửa hận cho anh. Nhưng nghĩ lại, tôi cũng là gì đâu chứ, cũng chỉ là một kẻ không danh, không phận, biết lấy tư cách gì để gặp chị ta kia chứ. Thực lòng tôi muốn anh được giải thoát, không thể nào tiếp tục sống với người đàn bà xấu xa, tồi tệ như vậy được. Một kế hoạch được lên kịch bản và tôi âm thầm thực hiện không cho anh biết.
Tôi tập hợp tất cả những hình ảnh thân mật, những tin nhắn tình cảm qua lại của hai đứa rồi chủ động gửi cho vợ anh ta qua đường bưu điện, giấu tên người gửi với hi vọng những “bằng chứng chết người” đó sẽ là ngòi nổ cho cuộc hôn nhân đang ngấp nghé bên bờ vực ly hôn của bọn họ. Và biết đâu, việc ly hôn xảy ra thật, anh ấy sẽ là của riêng tôi.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, sau khi bưu thiệp được gửi đi một ngày, tôi nhận được điện thoại của anh ta với hàng loạt những lời trách móc, hàng loạt những câu hỏi “tại sao”, “tại sao”... Anh ta khẳng định không ai có thể có những hình ảnh đó, chính tôi là thủ phạm của vụ “bưu phẩm giấu tay” này. Anh ta dùng những từ ngữ “bốc mùi” để nói về tôi như một kẻ tồi tệ nhất thế gian, một kẻ tận cùng dưới đáy xã hội. Tôi thực sự bị sốc! Anh ta quay ngoắt 180 độ, trở thành một con người khác – đúng bản chất của anh ta – một kẻ bội bạc, lưu manh, xảo quyệt.
Chính anh ta đã đưa số điện thoại của tôi cho vợ. Chị ta chủ động gọi điện cho tôi. Thật không ngờ, đó lại là một người phụ nữ nói chuyện rất thông minh, sâu sắc. Chị ta nói với tôi, vốn dĩ chồng mình chỉ là một kẻ khéo ăn nói và không có gì ngoài “hai bàn tay trắng”. Tất cả những gì “hào nhoáng” bên ngoài của anh ta đều do một tay chị “nhào nặn” lên. Thế nhưng anh ta lại không “biết điều”, nay cặp kè với cô này, mai đi với cô khác. Chị ta không dưới một lần chị phát hiện chồng “ăn chả” nhưng vì “sĩ diện”, vì cần bố cho con nên chị vẫn quyết định chung sống với người đàn ông bội bạc này.
Tôi còn nhớ như in lời chị ta nói: "Em ạ, đàn ông thường rất tham lam, họ cũng rất giả tạo. Ở với em, họ có thể đổ lỗi cho chị nhưng về nhà với chị, họ vẫn bảo chẳng coi em ra gì. Vậy em nghĩ rằng anh ấy yêu em thật lòng hay không? Đáng lẽ chị đã rất căm hận em, chị có thể đánh ghen em, có thể sỉ nhục em, có thể đến nhà làm loạn để em bẽ mặt. Nhưng chị đã không làm thế, vì chị thương em cũng là phận đàn bà như chị, chẳng qua cũng bị chồng chị dỗ ngọt. Em tưởng là em thắng chị nhưng chẳng qua cũng chỉ giành được một kẻ lừa dối thôi".
Tôi như muốn rụng rời khi nghe chính người vợ bao nhiêu năm đầu ấp tay gối nói về anh ta. Tôi không tin đó là sự thật. Vì tôi quá yêu hay là vì anh ta “diễn” quá đạt mà trái tim tôi một mực phủ định những suy nghĩ của lý trí.
Thực ra, ai sinh ra cũng có quyền được yêu, nhưng trái tim lại không biết nên yêu ai thì đúng? (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, hành động của anh ta đã trả lời cho tôi biết đâu là sự thật. Anh ta tuyệt nhiên không liên lạc với tôi, mặc kệ tôi với bao nhiêu đêm nước mắt ngắn dài. Tôi cố gắng liên lạc với anh ta bằng mọi cách nhưng không được. Anh ta nhờ một người bạn nhắn với tôi, đại ý, cám ơn tôi đã ở bên, quan tâm, chăm sóc lúc hắn buồn. Hắn gửi tới tôi lời xin lỗi bởi gia đình đối với hắn luôn là số 1. Và hắn ta đã phải vất vả, khổ sở như thế nào về việc tôi đã gây ra. Nghe xong lời nhắn, tôi chợt nhận ra mình không cần phải buồn nữa, không việc gì phải buồn vì một “thằng hèn” bội bạc đúng nghĩa - sau vỏ bọc hào hoa, phong nhã bên ngoài. "Thằng hèn” đã phải làm mọi cách “hèn hạ” nhất để không bị vợ tống cổ ra khỏi nhà cũng như hèn hạ không dám đối mặt với tôi.
"Em tưởng nước giếng sâu/ Em nối sợi gàu dài/ Ai ngờ nước giếng cạn/ Em tiếc hoài sợi dây"
Thấm thoắt đã nhiều năm trôi đi nhưng mỗi khi nghĩ lại chuyện tình buồn đã qua, trái tim tôi vẫn rung lên những nhịp đập chua xót. Có lẽ đó là đầu tiên và duy nhất tôi dám vào vai “người thứ ba xấu xí”. Chẳng có lời biện minh nào công bằng cho những người thứ ba, bởi tình yêu chỉ hai người đã là quá đủ. Dù không được đáp trả thì một trái tim yêu đơn phương vẫn đẹp. Bởi trong một cuộc tình, số ba, là quá thừa thãi!