News

6/recent/ticker-posts

Chồng vứt bỏ tôi trong phòng phẫu thuật

Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống sẽ khó nắm bắt như vậy. Vài phút ngắn ngủi, một câu nói, một sự thật, hạnh phúc tan thành mấy khói.

Người tình 6 năm bỗng dưng bỏ đi làm "chuyện xấu hổ"
Em có thể bỏ chồng nhưng các con rất cần bố
Nếu không “chăn gối” với em nghĩa là anh có bồ đấy!

Chồng vứt bỏ tôi trong phòng phẫu thuật. (Ảnh minh họa)
Đến hôm nay vẫn không thể quên được ngày hôm đó, 7-9. Lần này đã là lần thứ 3 trong năm nay, em trai đến nhà tôi mượn tiền, cậu ấy lĩnh đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm vào một công trình nhỏ, nhưng lợi nhuận không như mong đợi. Chồng tôi trước giờ luôn cho rằng hạng mục đầu tư này không khả quan, không chỉ một hai lần khuyên cậu ấy đừng đâm đầu vào. Lần này, vẫn là những lời như vậy.
Không ngờ cậu em trai đỏ mặt tía tai : “Không muốn cho vay thì nói không muốn cho vay, việc gì phải giả nhân giả nghĩa”. Em vừa thốt ra câu này, tôi tức giận nói : “ Cậu đã 30 tuổi rồi, mà còn không phân biệt được đúng sai. Anh rể chỉ vì muốn tốt cho cậu, nếu không thì ai dám nói với cậu những lời này ”. Chồng tôi có chút ngại ngùng, vội đứng ra làm dịu bớt không khí căng thẳng giữa hai bên. Điều này làm tôi càng thêm tức giận, ép em trai xin lỗi anh rể. Nào ngờ, cậu ấy hất tay tôi ra : “ Chị mới không phân biệt được tốt xấu. Lúc chị đẻ khó, bác sỹ hỏi giữ mẹ hay giữ đứa bé. Nếu không phải là em cầm dao ép anh ta thì mẹ anh ta bảo ký tên giữ đứa bé anh ta cũng ký. Chị tưởng anh ta tử tế với chị lắm sao. Chị ngu à ”
Nói xong những lời này cậu ấy tức tối đóng sầm cửa bỏ đi. Chỉ còn tôi đứng chết lặng sững sờ.

Hai chúng tôi yêu nhau cũng được 4 năm, kết hôn đến nay đã được 7 năm. Trong trái tim tôi người đàn ông này là người trung hậu, có trách nhiêm, bất cứ lúc nào đều có thể khiến tôi tin tưởng vô điều kiện. Con trai tôi năm nay 3 tuổi, vừa mới bắt đầu đi học mầm non,nó luôn ngưỡng mộ sùng bái bố. Trong trái tim bé nhỏ, bố nó là một siêu anh hùng bất khả chiến bại.  Mẹ chồng đối xử với tôi cũng không tệ, “ sự thật này” đối với tôi mà nói dường như là câu chuyện của một thế giới khác. Từ trước đến nay, tôi là người phụ nữ đơn giản. Tôi tưởng rằng, người chồng như vậy, gia đình như vậy, là niềm khao khát của biết bao phụ nữ.
Không khí căng thẳng trong phòng, thời gian như ngừng trôi, đầu óc tôi ngổn ngang những suy nghĩ. Chồng tôi ngồi trên sopha rất lâu không nói câu nào khiến tim tôi càng tê tái . Tôi hỏi anh tất cả những gì em trai nói có phải là sự thật không. Lúc này tôi vẫn ôm chút hy vọng mong manh mọi thứ đều là giả dối. Đây là người đàn ông đầu ấp tay gối với tôi ư, là người thề thốt cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ tôi ư? Tại sao trong khoảnh khắc ấy anh ta lại chọn lựa bỏ rơi tôi.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt tôi ấp a ấp úng, trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh. Cuối cùng, anh lúng túng: “ Lúc đó anh sợ quá, lúc bố mẹ nói vậy, anh không kịp phản ứng.”
Một buổi tối, tôi đã biết được chân tướng sự thật, sự thật nghiệt ngã . Nhà chồng 3 đời độc tôn. Lúc mang thai, mẹ chồng cứ thấp thỏm giới tính của đứa bé, giấu tôi tìm đến người bạn làm ở bệnh viện phụ sản nhờ lúc tôi đến kiểm tra định kỳ thì nhân tiện kiểm tra xem tôi đang mang thai bé trai hay bé gái. Khi biết đó là con trai, mẹ chồng vui như bắt được vàng, thời gian tôi mang thai mẹ chồng chăm sóc từng li từng tí.
Nước ối vỡ sớm, tôi sinh sớm hơn 1 tháng so với dự kiến, trên đường đưa đến bệnh viện xảy ra nguy hiểm. Đến bệnh viện, bác sỹ hỏi: giữ mẹ hay giữ em bé. Me chồng do dự một lúc, cuối cùng quyết định giữ em bé. Lúc đó, bố mẹ tôi đang trên đường đến bệnh viện. Mẹ chồng phân tích thiệt hơn rồi giục chồng tôi ký tên,  chồng tôi ngơ ngác không kịp phản ứng, chuẩn bị ký tên. Lúc này, người nhà tôi đến rồi, em trai nhìn thấy vậy, trong lúc luống cuống nhìn thấy bên cạnh có một người nhà bệnh nhân đang gọt hoa quả, liền cướp lấy dao kề vào cổ chồng tôi và nói :“ Anh nếu không giữ mạng sống cho chị tôi thì một mạng đổi một mạng”. Mẹ tôi quỳ sụp xuống chân mẹ chồng van xin: “ Sao bà có thể như vậy, con gái tôi cũng là tôi vất vả nuôi dưỡng, bà hãy suy nghĩ lại đi, tôi xin bà” . Mẹ chồng hoặc là bị em trai tôi dọa, hoặc là bị những lời nói của mẹ tôi lay động, cuối cùng cũng đồng ý giữ mạng tôi. Kết quả hai mẹ con đều bình an vô sự.
3 năm rồi, không ai nhắc lại chuyện này nữa, mọi người đều tưởng rằng, con trai sinh ra, tôi thoát khỏi lưỡi hái tử thần, trong nhà bước sang một giai đoạn mới. Những gì đã qua hãy cho nó qua đi.
Mẹ chồng ngủ trong phòng, chồng đang ngồi trầm tư trên ghế sopha, chỉ vài tiếng trước đây thôi, tôi còn tưởng rằng họ là những người thân nhất, bỗng chốc biến thành những người xa lạ nhất. Tất cả mọi thứ trong nhà này giờ đây không còn ý nghĩa gì hết. Giây phút ấy, giây phút tôi cô đơn lạnh lẽo nằm trong phòng phẫu thuật, còn phía ngoài kia người đàn ông tôi yêu 11 năm và mẹ chồng anh ta lại muốn vứt bỏ tôi. Rốt cuộc là vì cái gì, lại có thể khiến yêu thương ấm áp trong phút chốc chỉ còn lại ích kỷ và tàn nhẫn.
Còn tôi, bao nhiêu năm qua đều sống trong hạnh phúc giả tạo, đối xử với bố mẹ chồng như bố mẹ ruột, đối xử với chồng như ông vua, tất cả những món ăn hàng ngày đều là món anh thích nhất, tất cả quần áo trong tủ phần lớn đều là của anh, để có thời gian chăm sóc gia đình nhiều hơn, ngay cả cơ hội thăng quan tiến chức tôi cũng từ chối.
Tất cả những điều này ngu ngốc biết bao.