News

6/recent/ticker-posts

Em chẳng cần một bầu trời xanh nếu nơi đó không có anh

Em nhớ anh, một vài lần, nhiều hơn một vài lần và không chỉ một vài lần nữa. Em lười trở về vì biết em sẽ lại phải ra đi. Từ khi nào nơi gọi là “nhà” lại giống một điểm dừng chân hơn một chốn nương thân như thế?

Mỗi lần hôn em, tôi thèm khát luồn tay vào ngực em....
Tôi đã sống cạnh con trai 10 năm mà không biết
Bố bị tai biến, tôi chết lặng khi phát hiện mẹ có người tình
Bầu trời của em luôn có một màu xanh. Màu xanh của trời, của biển, xanh của trời luôn nhạt hơn xanh của biển nhưng đôi lúc cũng hòa làm một, thẳng tắp trước mắt một màu xanh không có điểm cuối. Vẻ đẹp chẳng ai có thể khước từ.
Bầu trời của em luôn có một màu xanh. Con đường cát trắng quanh co. Trưa nắng hè vẫn thích đi bộ tha thẩn nghe sóng vỗ. Người ta bảo con gái phải giữ lấy nước da. Em thì mặc kệ, kệ cho nắng có làm da đen nhẻm, em vẫn thích đi dạo dọc biển khơi. Buổi trưa chẳng có mấy người, em cứ một mình một bóng, khi ấy biển xanh trời xanh như chỉ thuộc về riêng mình em thôi vậy.
Bầu trời của em luôn có một màu xanh. Ngày gặp anh, ngày tỏ tình, ngày hẹn hò đầu tiên, ngày nắm tay nhau bước trên triền cát, nụ hôn đầu đâu đó lẫn vị mặn. Anh ngân nga một bài hát, em nhắm mắt để gió thổi tóc xõa tung bay. Không chỉ có mình em trên triền cát trắng nữa, biển xanh, trời xanh là của chúng ta.
Rồi cũng đến ngày bầu trời của em chuyển sang màu hồng. Màu hồng hoàng hôn buồn ngả bóng, màu hồng của khóe mắt còn vương nước, của lời ước hẹn gìn giữ tình yêu. Khoảng cách xa vời nhưng em tin chỉ cần trái tim còn chung nhịp đập thì nó vẫn gần lắm. Chúng ta đi về hai phía ngược nhau, một vào Nam một ra Bắc nhưng đều là chốn phồn hoa đô thị, những tòa cao ốc chọc trời và lòng người thì mênh mông không đoán trước. Chẳng còn trời xanh, chẳng còn biển xanh, chẳng còn cát trắng, thành phố có bao nhiêu màu sắc nhưng bấy nhiêu màu là pha tạp chất với nhau.
Thành phố nơi em sống chẳng có bầu trời xanh. Lúc nào em nhìn ra ô cửa sổ nó cũng xám xịt thiếu sức sống. Ban đầu em nghĩ vì những tòa nhà xung quanh che lấp hết mây và ánh mặt trời rồi. Nhưng sau này em hiểu, chẳng phải lỗi tại bầu trời hay những tòa nhà kia, là do em chẳng còn nhìn lên bầu trời hàng ngày nữa. Cô gái mộng mơ lần đầu bị đẩy vào dòng đời, em học cách trưởng thành quá đỗi khó khăn. Trong giấc mơ, tiếng sóng vỗ vẫn rì rào nhưng em chẳng còn là cô gái đứng một mình trên triền cát. Cơn khủng hoảng tuổi 20 đẩy em vào vòng tay một người khác. Em vụng về nói lời chia tay cùng một trái tim đau nhói. Khoảng cách, vẫn là khoảng cách, không phải khoảng cách địa lý mà chỉ là khoảng cách của tình yêu thôi. Đôi tay em với đến thinh không, cần lắm một cái nắm chặt nhưng chẳng có, chơi vơi là người bạn thân quen thuộc đến mức em quên đi mất bên mình còn có ai.
em-chang-can-mot-bau-troi-xanh-neu-noi-do-khong-co-anh-1-blogtamsu
Tuổi 25 em lẫn trong những tiếng ồn, khói bụi và dòng người hối hả. Con người ở đây luôn sống một cách quá vội vã, vội vã trong bữa ăn, vội vã trong giao tiếp và vội vã trong cả tình người. Em mệt nhoài, thấy gì cũng bấp bênh và không chắc chắn. Em nhớ anh, một vài lần, nhiều hơn một vài lần và không chỉ một vài lần nữa. Em lười trở về vì biết em sẽ lại phải ra đi. Từ khi nào nơi gọi là “nhà” lại giống một điểm dừng chân hơn một chốn nương thân như thế?
Tuổi 27 em vẫn trở về, và lần này em tự nhủ sẽ không đi đâu nữa. Em lại được đứng với biển, với cát, với cả trời nhưng vì sao mọi thứ vẫn quá đỗi xa lạ? Là vì không có anh nên bầu trời này, biển này chẳng còn của em nữa? Em vốn tưởng nơi em trở về chính là nơi em thuộc về nhưng không phải nữa rồi, anh à. Vì nơi này đâu có anh đâu.
em-chang-can-mot-bau-troi-xanh-neu-noi-do-khong-co-anh-3-blogtamsu
Em phải đi tìm anh. Có lẽ là ngu ngốc, thêm một lần nữa. Có lẽ là khờ dại, thêm một lần nữa. Có khi lần ra đi này em sẽ chẳng nhận được gì hơn ngoài nỗi thất vọng và đau lòng, giống như tự tay mình bóp nát trái tim, cũng là thêm một lần nữa. 27 tuổi còn bắt đầu tìm lại tình yêu, em đang đùa giỡn với số phận đấy. Anh có ai đó ở bên chưa? Anh còn nhớ tới em không? Anh còn yêu em không? Chúng mình có thể bắt đầu lại chứ? Hàng ngàn câu hỏi chẳng có lời giải đáp nếu em không tìm thấy anh. Em sẽ không dừng lại.
Vì em vốn chẳng cần một bầu trời xanh nào nếu nơi đó không có anh.

Theo Gia đình Việt Nam