Vợ tôi - người đàn bà độc địa và tàn nhẫn nhất thế gian
Chồng vứt bỏ tôi trong phòng phẫu thuật
"Lấy chồng rồi, mày phải thờ chồng, thờ bố mẹ chồng"
Vợ chồng tôi sống với nhau được 5 năm. Con gái tôi vừa tròn 3 tuổi, hàng ngày cháu đi nhà trẻ còn vợ chồng tôi đều làm nông. Làm nông nhưng lúc nào chồng tôi cũng bảnh bao, chỉn chu chẳng kém gì trai thành phố. Đặc biệt chồng tôi có tài ăn nói, chỗ nào có anh là ở đó có tiếng cười, có không khí vui vẻ bởi những câu chuyện tiếu lâm, chuyện đời anh kể.
Thời gian gần đây anh hay vắng nhà, sau buổi làm đồng anh lại diện đồ đẹp, tóc vuốt mượt, đạp xe đi đâu đó, có hôm bỏ cả cơm nhà, tối mịt mới về với mẹ con tôi. Rồi người làng xì xào đến tai tôi là anh bồ bịch với một chị lớn hơn anh đến 4, 5 tuổi. Chị giàu có nhưng vì không sinh đẻ được nên chồng bỏ.
Mang tin đồn hỏi anh, anh gạt phắt ngay nói đó là thiên hạ rỗi mồm, đặt điều nói xấu anh vì thấy anh được nhiều người quý mến, hâm mộ. Nghĩ cũng chẳng có chứng cứ gì, ép lắm anh khùng lên lại rách việc nên tôi đành nhịn.
Một hôm tôi đang đi làm đồng thì có tin nhà trẻ gọi tôi đón con về vì cháu bị sốt. Tôi hớt hải bế cháu đi khám và đưa tiền cho chồng đạp xe ra hiệu thuốc mua thuốc theo đơn kê của bác sỹ cho con bé.
Không biết có phải xe bị hỏng hay có chuyện gì mà chồng tôi đi đến gần 3 tiếng đồng hồ mới về, mặc dù hiệu thuốc cách nhà 15 phút đi xe đạp. Anh về vẻ mệt mỏi, đưa gói thuốc cho tôi xong anh đi tắm rồi lăn ra ngủ.
Tối, em gái lấy chồng làng bên nghe tin cháu bé ốm sang thăm. Nó cũng nhỏ to cho tôi biết là trưa nay thấy anh rể đèo một cô gái đến chỗ mấy nhà nghỉ ở trên đường lộ gần chỗ nó đi mua cám cho gà. Tôi sực nhớ vẻ mệt mỏi, tắm rửa vội vàng và giấc ngủ vùi của anh...
Hôm sau, nhân buổi cơm chiều có vợ, có chồng tôi nhẹ nhàng hỏi anh chuyện nghe được từ em gái tôi. Tưởng anh chối như mọi lần hóa ra anh lạnh lùng công nhận ngay.
Anh còn bảo: "Tôi cặp với cô ấy có lợi chứ hại ai? Cô ấy giàu có nuôi tôi, chứ tôi có lấy tiền nhà đi bao gái đâu mà làm ầm ĩ". Đã vậy tôi dứt khoát giữ chồng, anh đi đâu, tôi đi đấy. Chiều đón con gái về tôi bế con bé đi cùng, khiến cả tháng chồng tôi chẳng có dịp ra khỏi nhà một mình.
Không biết tin tôi giữ chồng làm sao đến được tai cô ta mà một hôm đi làm về đã thấy cô ấy đứng chống nạnh giữa sân, bên cạnh là chồng tôi có vẻ khúm núm. Tôi vừa giáp mặt, cô ta liền nhảy lên xỉa xói tôi rằng anh ấy có quyền muốn yêu ai thì đi với người ấy, vợ chẳng là gì mà giữ chồng như giữ trẻ con còn bú mẹ vậy. Có đủ sức lo cho chồng sung sướng thì giữ, còn không để anh ấy được tự do.
Ơ! Thì ra chị ta ghen ngược. Tôi mới là người có quyền nhảy lên chửi mắng cái tội cướp chồng tôi chứ! Tôi là người vợ có yêu, có cưới hỏi, có giá thú đàng hoàng cơ mà. Còn chồng tôi, nếu anh thấy không còn gì để gắn bó cùng tôi thì mạnh dạn nói lên, sao phải núp bóng đàn bà, mượn cái dữ dằn, giàu có của bồ anh mà lấn át tôi?
Chán, tôi không thèm chấp, tôi vào nhà đóng cửa lại, để cho hai kẻ lạc loài kia tự xử với nhau.
LIÊN HƯƠNG