Người tình 6 năm bỗng dưng bỏ đi làm "chuyện xấu hổ"
Em có thể bỏ chồng nhưng các con rất cần bố
Nếu không “chăn gối” với em nghĩa là anh có bồ đấy!
Tôi biết câu chuyện dưới đây sẽ khiến cho nhiều bạn uất ức và khó chịu về tôi. Đúng, tôi thừa nhận mình đã rất sai khi ngoại tình. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình không đáng bị vợ trả thù tàn khốc vì chuyện ấy. Tôi cần lời khuyên của mọi người để có thể lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Tôi là một kiến trúc sư, năm nay tôi 34 tuổi, lập gia đình được 5 năm. Hiện nay vợ chồng tôi có một con gái 3 tuổi. Cuộc sống gia đình nói chung là ổn. Tình cảm vợ chồng ngày hôm nay so với ngày mới cưới ít nhiều có nhạt phai nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cách đây 1 năm tôi gặp Duyên. Cô ấy là người phụ nữ tội nghiệp, bị chồng bỏ rơi, phải chật vật nuôi con một mình. Vì thương cảm với Duyên, tôi đã giúp đỡ cô ấy nhiều về tinh thần lẫn kinh tế.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chúng tôi nảy sinh tình cảm và có quan hệngoài luồng. Nhiều lúc cũng thấy có lỗi với vợ, nhưng tôi không kiềm chế được cảm xúc. Tôi nghĩ đơn giản rằng chỉ cần đối tốt với vợ con và che giấu kỹ sự việc là ổn. Nào ngờ giấy không gói được lửa, vợ tôi phát hiện chuyện chúng tôi và làm um lên.
Ngày hôm đó quả thật rất ầm ĩ. Tôi đang ăn cơm trưa cùng Duyên và con trai cô ấy ở nhà Duyên thì vợ tôi cùng đám bạn thân của cô ấy xông vào, đùng đùng hất đổ mâm cơm. Vợ tôi lao vào đánh chửi Duyên một trận ngay trước mặt con trai cô ấy. Còn đám bạn thân của vợ tôi thì bao nhau thành hàng chắn trước mặt tôi, không để tôi chạy ra can thiệp.
Tôi sai và tôi phải chịu đựng sự trừng phạt. Nhưng quả thật nhiều khi vợ tôi làm quá đến mức không chịu nổi.
Tôi thực sự choáng và bất ngờ với sự ghê gớm của vợ. Làm loạn xong, không để tôi có thời gian đỡ Duyên và xem vết thương cho cô ấy, vợ kéo tôi về, bỏ mặc Duyên ngã dưới đất và đứa con trai đang khóc ầm ĩ cạnh mẹ.
Thời gian sau đó đúng là địa ngục đối với tôi. Vợ tôi dằn vặt, hành hạ tôi đủ kiểu. Nhiếc móc có, khóc lóc có, chửi bới có. Không chỉ có cô ấy mà đám bạn của cô ấy cũng hùa nhau vào mắng chửi tôi là Sở Khanh, vô lại. Họ kể lể một đống điểm tốt của vợ hòng chứng minh cho việc tôi đã đểu giả thế nào khi phản bội một người vợ hoàn hảo và chịu thương chịu khó như thế.
Tôi sai và tôi phải chịu đựng sự trừng phạt. Nhưng quả thật nhiều khi vợ tôi làm quá đến mức không chịu nổi.
Cô ấy biến tôi thành người cha tồi tệ trong mắt con gái nhỏ. Mỗi khi tôi đi làm về, con gái chạy ra chào và thể hiện tình cảm với bố. Vợ tôi nghe thấy thì ngay lập tức xỉa xói bảo: “Bố mày không đi làm, đến nhà vợ hai hú hí đấy con ạ. Sướng lắm chứ chẳng mệt tí nào đâu”. Tôi sa sầm mặt mày khi vợ tôi nói những lời bỗ bã như vậy trước mặt con nhỏ.
Chẳng hiểu cô ấy bơm vào đầu con gái những gì mà con bé ngày càng xa lánh bố. Mỗi lần tôi lại gần, nó đều chạy ra xa. Vợ tôi dạy cho con nghĩ bố nó là người xấu, bố không yêu hai mẹ con nữa vì đã có người đàn bà khác. Rằng tôi không phải là bố hoàn hảo của con bé nữa rồi. Con tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện nhưng dần dần, theo sự dạy dỗ của mẹ, nó không thèm nói chuyện và thù ghét ra mặt mỗi khi thấy tôi.
Để chuộc lại lỗi lầm, tôi đã cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng tốt. Tôi cố gắng quan tâm đến vợ con, mua quà tặng, tổ chức những chuyến đi chơi. Nhưng tất cả đều vô nghĩa. Vợ tôi coi rẻ hành động chuộc tội của tôi và bảo “Ngày xưa anh có thế này bao giờ đâu. Đừng có mang cái kiểu anh đã quan tâm nhân tình về quan tâm tôi”.
Có lần hết chịu nổi, tôi hỏi thẳng vợ phải làm thế nào cô ấy mới hài lòng, mới chịu tha thứ. Vợ tôi lạnh lùng: “Tôi sẽ bỏ qua với điều kiện: Cả anh, nhân tình và con trai của nó phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt tôi và con”.
Quá chán với sự nhỏ mọn và ghê gớm của vợ, tôi yên lặng chịu trận và cố lao vào công việc để bớt đi những suy nghĩ buồn chán. Nhưng càng như thế thì vợ tôi càng không chịu để yên. Cô ấy nghi ngờ tôi không làm việc mà đi bồ bịch.
Nhiều lần cô ấy đùng đùng tới công ty tôi làm, nói là kiểm tra tôi. Chưa hết, cô ấy còn kể lể chuyện tôi có con này con nọ, ra vẻ buồn rầu. Vợ tôi trình bày là đang trong quá trình hàn gắn với tôi, kéo tôi về với gia đình và nhờ một chị lớn tuổi trong phòng trông chừng tôi giúp, nếu có biểu hiện gì thì gọi báo cho cô ấy.
Nhờ phúc của vợ tôi, tôi bị cả cơ quan nhìn bằng ánh mắt dò xét. Một vài chị em phụ nữ còn đến trò chuyện với ý đồ khuyên răn tôi. Tôi phát điên khi chuyện riêng của mình bị mọi người chọc ngoáy.
Về phần Duyên, tôi nhớ và thương em rất nhiều. Nhưng tôi không dám đi gặp Duyên bởi tôi biết vợ tôi đang theo dõi rất sát sao và sẽ hành hạ Duyên tàn ác nếu tôi và em còn gặp gỡ.
Nhưng tôi không bỏ mặc Duyên được. Em gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, cần có sự giúp đỡ của tôi. Mặc khác, chuyện vợ tôi đánh ghen hôm đó là quá ác độc với em. Thi thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi han, an ủi Duyên như một người bạn.
Tôi không ngờ vợ mình đã cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của tôi. Toàn bộ tin nhắn tôi gửi đi và nhận được đều được chuyển đến mail của cô ấy. Một ngày, tôi giật thót mình khi vợ tôi quăng vào mặt tôi một tập giấy in những tin nhắn của tôi và Duyên. Vợ tôi hăm dọa “Tôi sẽ cho anh và nhân tình sống dở chết dở”.
Tôi hoảng hốt vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vợ tôi bị hận thù ghen tuông làm mất đi lý trí và hành động như một kẻ điên. Để đề phòng cô ấy lại tới đánh Duyên như lần trước, tôi nhờ một người bạn có công ty vệ sĩ cử người tới bảo vệ hai mẹ con Duyên.
Tôi hoảng hốt vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra thêm nữa. Vợ tôi bị hận thù ghen tuông làm mất đi lý trí và hành động như một kẻ điên.
Nhưng lần này vợ tôi không chơi bài đánh đập thể xác mà lại đánh vào tinh thần. Từ thứ 4 tuần trước, vợ tôi đưa ảnh của tôi và Duyên đang ôm nhau lên một trang mạng nội bộ của công ty tôi và Duyên. Cô ấy còn nói rõ tên tuổi, số điện thoại, địa chỉ, chỗ làm việc kèm theo dòng chữ “Người chồng Sở Khanh và con điếm cướp chồng người khác” với câu chuyện thương tâm của cô ấy.
Dù quản trị web của công ty tôi và Duyên đã gỡ ngay ảnh xuống trong ngày hôm đó những bức ảnh này nhưng hậu quả vẫn rất lớn. Hàng loạt tin nhắn chửi rủa của đồng nghiệp đã gửi đến điện thoại của tôi và Duyên. Duyên phải nghỉ làm vì ở công ty mọi người bàn tán, sỉ nhục cô ấy không chịu nổi. Mẹ tôi biết chuyện ngất lên ngất xuống, gọi điện cho tôi khóc lóc, mắng tôi làm nhục mặt bà.
Vợ tôi tỏ ra vô cùng hả hê sau sự vụ này. Trong khi tôi đang bù đầu giải quyết đống rắc rối mà vợ tôi đã gây ra thì vợ tôi điềm nhiên đưa đơn ly dị và bế con về nhà mẹ đẻ.
Tôi tức đến hộc máu. Thực sự tôi muốn giải quyết êm đẹp nhưng vợ tôi lại để bụng và nhất định muốn trả thù. Chẳng lẽ tôi cũng dùng thủ đoạn lại với một người đàn bà đang là mẹ của con tôi, là người vợ tôi đã gối ấp tay kề?
Tôi phải làm gì để đối phó với vợ - người đàn bà độc địa và tàn nhẫn nhất thế gian mà chính bản thân tôi cũng không ngờ được? Giờ thức đêm, có lẽ tôi đã thật sự biết đêm dài và lòng dạ đàn bà thâm hiểm, rắn độc đến mức nào.