Đau thắt lòng khi biết lý do chồng chê cơm vợ nấu
Bí quyết cô nàng đùi to, chân ngắn, chồng vẫn yêu điên cuồng
Đau đớn 30 năm vì dị ứng tinh dịch chồng
Khi chưa gặp chồng tôi bây giờ, tôi từng yêu một người. Do chểnh mảng chuyện học hành khi yêu đương nên tôi và anh bị kỷ luật phải nghỉ học. Đang yêu nhau mà mỗi đứa lại một nơi, nhà anh ở tận miền trung. Xa xôi, cách trở nên sau vài tháng nghỉ học anh cũng không liên lạc với tôi nữa. Là con gái nhưng tôi có khuôn mặt không được xinh xắn cho lắm. Lại bị ảnh hưởng của việc tập luyện võ thuật từ bé nên dáng dấp của tôi cũng không được mềm mại, nữ tính như các cô gái khác. Tính tình tôi thì bộc trực, lại hay động tay, động chân. Vì thế tôi ít có người theo đuổi, để ý tới. Có người yêu với tôi cũng là việc không dễ dàng.
Hồi ấy, sau khi học xong tôi ra trường đi dạy hợp đồng cho một vài trung tâm và trường học trong thành phố. Tôi gặp anh. Anh cũng là giáo viên dạy ở trung tâm nơi tôi từng dạy. Chúng tôi gặp và quen nhau, cùng là đồng nghiệp nên cũng có những điểm tương đồng và dễ chia sẻ. Lâu ngày giữa chúng tôi đã nảy sinh tình cảm. Anh là người hiền lành, có vẻ ngoài bắt mắt, kém tôi 1 tuổi. So với tôi thì anh vừa trẻ lại điềm đạm hơn rất nhiều. Bố mẹ hai bên đều biết chuyện chúng tôi yêu nhau và cũng vun vén vào.
Yêu nhau một thời gian thì anh đi xuất khẩu lao động. Tôi ở nhà vẫn đi dạy và chờ anh về để tổ chức đám cưới. Ở xa, anh vẫn thường xuyên liên lạc với tôi. Anh luôn thể hiện tình cảm và sự quan tâm đến tôi bất cứ lúc nào rảnh rỗi hay có thời gian. Trước khi đi ngủ ngày nào chúng tôi cũng gọi điện facetime để nói chuyện và phải nhìn thấy nhau thì mới ngủ ngon được. Khi bàn về chuyện công việc hay đám cưới, chúng tôi thường qua chat hoặc gọi điện. Anh đi vắng, có thời gian tôi lại thu xếp về thăm bố mẹ anh ở Bắc Ninh, cách nhà tôi vài chục cây số.
Chúng tôi làm đám cưới, anh tranh thủ xin về được trong 1 tháng. Trong thời gian đó, chúng tôi phải chuẩn bị các thủ tục, chụp ảnh, ăn hỏi, đi mời họ hàng,...Vì tổ chức đám cưới một cách gấp rút, nên cả 2 vợ chồng tôi đều khá mệt mỏi. Sau đám cưới chúng tôi về ở chung cùng bố mẹ anh. Nghỉ 1-2 ngày tôi đã tranh thủ đi làm ở cung thiếu nhi Hà Nội vì tôi mới được ký hợp đồng dài hạn ở đây chưa lâu.
Có hôm đi làm về, từ ngoài đầu ngõ, cô hàng xóm đã khen tôi sướng vì chồng đã giặt quần áo, nấu cơm xong rồi. Tôi nghĩ bụng, chồng mình chăm chỉ, đẹp trai, hiền lành thế này, bố mẹ chồng dễ tính, đúng là mình như 'chuột sa chĩnh gạo'. Cuộc sống hằng ngày chỉ đơn giản như thế thì còn gì bằng.
Trước khi cưới, vợ chồng tôi kế hoạch có con luôn. Anh đi vài tháng nữa, sẽ về hẳn với hai mẹ con. Thế nên từ khi anh về chúng tôi không dùng biện pháp tránh thai nào để mong có con. Hết 1 tháng, anh đi. Bố mẹ chồng tôi bảo, con đi làm xa quá thế này thì nếu hôm nào mệt con cứ ở nhà bố mẹ đẻ, rồi cuối tuần hay được nghỉ thì về chơi với bố mẹ cũng được. Tôi nghe theo. Vài tuần sau, biết tin mình có thai, tôi vui sướng vỡ òa báo tin cho anh. Anh vui mừng, dặn tôi phải đi khám thai và ăn uống đầy đủ để con phát triển tốt. Hàng tháng anh sẽ gửi tiền về cho vợ cất giữ và có thêm tiền bồi dưỡng, chăm sóc sức khỏe hai mẹ con.
Chồng đi vắng, tôi ngày càng cô đơn.
Mang thai đứa con đầu lòng, chỉ có một thân một mình, chồng mới cưới lại ở xa. Tôi thấy mình thiệt thòi ghê gớm. Mặc dù vợ chồng tôi kế hoạch có con ngay sau khi cưới. Tôi sẽ ở nhà một mình dưỡng thai nhưng tôi cũng không thể dự đoán được tình huống này. Bây giờ tôi mới thấy ngấm dần. Lấy chồng, chưa có con mà chồng đi vắng, đi đâu bạn bè hỏi đã động lòng, huống chi giờ bầu bí nghén ngẩm lại càng cảm thấy cần chồng ở bên hơn bao giờ hết.
Mỗi ngày tôi lại cảm thấy mệt mỏi hơn, người uể oải, lúc nào cũng muốn ngủ. Ăn thì chẳng thấy ngon, cứ ăn là lại ngắc ngoải, mãi không xong được bát cơm. Biết tôi như vậy, bố mẹ chồng tôi thi thoảng cũng gọi điện hỏi thăm và động viên con dâu cố gắng ăn uống, chăm sóc bản thân, vì cái thai trong bụng con.
Do đặc thù công việc, khi mang thai tôi vẫn lên lớp dạy võ. Trong lúc cho các em nghỉ giải lao, nô đùa, một em học sinh đuổi nhau vô tình lao vào người làm tôi bất ngờ ngã ngửa xuống đất, phải đi cấp cứu. Tôi tỉnh dậy thì thấy mọi người xung quanh đang ôm mặt khóc. Linh tính có điều chẳng lành, ngay lập tức tôi hỏi mẹ, tôi có bị ảnh hưởng đến thai nhi không. Đáp lại câu hỏi của tôi là một không gian yên ắng đến khó tả, không một ai lên tiếng, mọi người chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương xót.
Mẹ tôi khóc nức lên, tôi chợt hiểu có khi mình đã vô tình đánh mất con. Tôi đau xót đến nghẹn ngào, tôi gào lên vì không giữ nổi bình tĩnh. Lúc vừa trấn tĩnh lại cũng là lúc bố mẹ chồng tôi hớt ha hớt hải bước vào cửa phòng. Bố tôi nhanh ý, mời ông bà ra ngoài. Đến khi ông bà quay lại mẹ chồng bước lại gần trấn an tôi, chuyện không may xảy ra rồi, con cố gắng mà mau khỏe. Tôi chỉ biết ngậm ngùi...
Chồng tôi biết tin, anh gọi điện về cho tôi. Tôi chẳng biết nói gì ngoài khóc và cứ hỏi khi nào anh về, anh về nhanh với em đi. Mặc dù vẫn biết điều đó, nhưng lúc này tôi cần anh biết nhường nào, giá như anh có thể bay về ôm tôi vào lòng và nắm chặt lấy tay tôi. Khi biết tin tôi có thai, chồng và gia đình tôi vui mừng thế nào thì lúc biết tôi bị sảy thai thì nỗi buồn lại nhân lên gấp bội. Bố mẹ chồng có mỗi anh là con trai, ông bà già rồi nên lúc nào cũng mong sớm có cháu bế mà giờ chuyện lại xảy ra thế này.
Cuộc đời thật lắm trớ trêu. Gia đình tôi được bác sĩ thông báo, tôi bị sảy thai và có nguy cơ không thể mang thai được nữa vì tôi bị bệnh buồng trứng đa nang. Người bị bệnh này có nguy cơ vô sinh cao, và nếu có thai thì rất dễ bị sảy thai. Cứ ngỡ lấy chồng, mang thai rồi tôi sẽ được làm mẹ, sao ông trời lại nỡ cướp đi đứa con của tôi và không cho tôi khả năng có con nữa.... Chặng đường phía trước với tôi lúc này thật đen tối.
Tôi ra viện và đi làm bình thường. Bố mẹ chồng tôi vẫn để tôi ở nhà ngoại cho tư tưởng thoải mái và đi làm đỡ xa xôi. Có nhiều lần được nghỉ tôi định về chơi nhưng mẹ chồng tôi bảo cứ ở nhà ngoại mà nghỉ ngơi nên tôi cũng ít về hơn. Lần nào về thăm ông bà, cứ thấy tôi bà lại than ngắn thở dài khiến tôi cũng chẳng được vui vẻ gì. Có lần tình cờ, tôi nghe được hàng xóm xì xèo rằng vợ chồng vừa cưới đã có bầu, chồng lại đi vắng. Tôi phải loằng ngoằng thế nào đấy mới để sảy thai. Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng mà không biết phải giải cái oan ức động trời này thế nào. Nếu bố mẹ chồng tôi và chồng tôi nghe được điều này họ sẽ nghĩ ra sao. Có lẽ vì thế mà nhà chồng có thể nghi ngờ và không còn hồ hởi với tôi như trước. Chồng tôi vẫn liên lạc hỏi thăm vợ nhưng có vẻ anh không được vui vẻ, tình cảm của anh như nhạt dần. Đến thời hạn anh được về, anh lại nói với tôi, do bên này họ chưa thanh toán được lương nhân công nên anh vẫn phải ở lại. Tôi lại tiếp tục chờ đợi chồng.
Đợi hoài, vẫn không thấy anh thông báo khi nào anh về. Mọi suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi, liệu mất con, mất khả năng làm mẹ anh có chán nản bỏ tôi. Anh nghe theo bố mẹ, tìm người phụ nữ khác để sinh con cho anh, sinh cháu cho ông bà, vì thế mà anh cứ ở bên đó mãi không về...Có lẽ nào hình tượng của anh - một người chồng tốt với tôi giờ đã thay đổi!
Những tưởng cuộc đời tôi được sang trang mới sáng sủa hơn sau ngày lấy chồng, ai ngờ tôi rơi vào một cái hố đen không biết đến lúc nào mới có thể thoát ra được. Tôi sống trong tâm trạng dày vò, khắc khoải và ngày càng héo mòn.