Trải lòng chua xót của 'gái một con' xinh đẹp bị nhân tình lừa
Đau như ngàn vết dao thấu tim khi biết 10 năm nuôi con riêng của chồng
Chị kết nghĩa lẳng lơ đến ở nhờ rồi “lên giường” với chồng tôi
Mọi chuyện bắt đầu từ mẹ chồng tôi – một người chỉ có biết đến tiền và sự lợi dụng.
Tôi sinh ra trong một gia đình có thể gọi là có điều kiện với cuộc sống được dư dả từ tấm bé. Cả bố và mẹ tôi đều làm trong nghề kinh doanh đá quý còn bố mẹ chồng trước khi nghỉ hưu thì làm công nhân cơ khí ở 1 xí nghiệp nhỏ. Hai gia đình có sự chênh lệch về kinh tế, nhưng tôi cũng không tính toán nhiều tới chuyện đó vì nghĩ đơn giản tôi và chồng tôi yêu nhau là được. Hơn nữa, tôi lại được bố mẹ chồng lúc đó rất quý và rất mong tôi về làm dâu. Với tôi như thế là đủ.
Nhưng rồi, ngay sau đám cưới đúng 1 tuần, mẹ chồng tôi bắt đầu lộ rõ bản chất. Bà chủ động gọi tôi để hỏi về chuyện tiền mừng cưới và hồi môn bố mẹ tôi tặng. Nghĩ đã là con trong nhà thì cũng không iviệc gì phải giấu nên tôi cũng nói thật cho mẹ chồng hay biết, nào ngờ mẹ chồng tôi đặt vấn đề vay lại toàn bộ số tiền và vàng đó của tôi để sửa nhà.
Tất nhiên tôi cũng không thể từ chối với nguyện vọng của mẹ chồng: “Sửa nhà bây giờ xong cũng là của vợ chồng con chứ đi đâu mà thiệt” đó là lời mẹ chồng tôi nói lúc hoan hỉ cầm tiền và vàng ra khỏi phòng tôi. Nhưng đợi cả 2 tháng không thấy bà ỏ ê gì tới chuyện sửa nhà cả nhưng tôi cũng không dám đòi lại tiền vàng của mình. Có nói với chồng thì chồng cũng ngại xong cũng bảo: “Tiền nào chẳng là tiền, của bố mẹ cũng là của mình mà của mình cũng là của bố mẹ”.
|
Tôi âm thầm chịu ấm ức, không phải là sợ bị mất tiền hay sợ thiệt hơn gì nhưng tôi khó chịu với cái kiểu không biết xấu hổ của mẹ chồng, con vừa về chân ướt chân ráo đã hỏi tiền của hồi môn rồi lại còn không nhất quán trong lời nói nữa. Có lẽ bà muốn lấy số tiền đó thôi chứ cũng chẳng có chuyện sửa nhà nào cả.
Biêt nhà đẻ tôi có điều kiện bà tích cực xúi tôi bòn rút từ cái nhỏ nhặt nhất. Thậm chí bà còn bảo tôi để quần áo mùa đông tích lại nhiều nhiều rồi mang sang nhà đẻ giặt giũ cho thoải mái. Rồi cứ cuối tuần là lại gợi ý vợ chồng tôi sang ngoại mà chơi ở đó luôn 2 ngày cũng được cho ông bà đỡ nhớ nhưng thật tình là bà muốn tôi sang đó, xem ông bà có cho gì mang về không thôi. Nhiều lúc nghĩ cũng thấy xấu hổ vì con gái lấy chồng rồi mà còn làm phiền bố mẹ mình quá nhưng nhiều lúc không muốn vẫn phải làm.
Chủ nhật vừa rồi, tiện đi chợ mẹ đẻ tôi mang tới cho con vịt để đổi bữa nhưng tôi cũng vừa đi chợ về và cũng mua 1 con rồi, tôi nhất quyết không lấy nói bà mang về mà ăn không thì cho nhà anh trai tôi ở cạnh đó cũng được. Tưởng thế là xong nào ngờ, mẹ đẻ tôi vừa về, mẹ chồng đã mặt như đâm lê ì èo nói tôi dốt: “Tội gì mà không lấy, có rồi thì lấy để ngăn đá hôm khác ăn, sao mà dốt thế, nhà bà thiếu gì tiền mà phải lo?”. Tôi cũng chẳng biết đáp lại thế nào với mẹ chồng nữa chỉ thấy buồn buồn chán chán.
Chưa hết, cái tính bòn rút của mẹ chồng tôi, hễ có cái gì mới là bà lại hỏi, mẹ tôi cho à? Có lần nói dối bảo vâng thì bà hoan hỉ lắm còn nói thật là không hoặc cho nhưng con không lấy là bà thái độ ra mặt, rồi lại bảo lần sau cứ lấy đi, việc gì phải ngại. Sao lại không phải ngại cơ chứ? Bà có biết con về làm dâu nhà bà rồi mà cứ lấy đồ nhà ngoại không những con xấu hổ mà cả nhà chồng cũng phải bị xấu hổ hay không?
Rồi những ngày tháng đó cũng qua đi, tôi cưới được đúng 4 tháng thì bố mẹ đẻ chẳng may bị lừa và làm ăn thua lỗ khiến cả nhà lao đao, mẹ tôi lo lắng quá mà sức khỏe giảm sút rất nhiều. Xót mẹ lắm mà tôi cũng không giúp gì được ngoài những lời động viên. Thời gian này tôi cũng mệt mỏi lắm rồi mà mẹ chồng tôi lại bắt đầu dở mặt. Không còn được “ăn hôi” cái gì từ nhà đẻ tôi, không còn được cho hay mượn không thời hạn cái gì nữa, mẹ chồng tôi bỗng hằn học với tôi một cách lạ thường. Tôi có cảm giác mình như 1 món đồ bỏ đi vì không giá trị sử dụng nữa. Hơn một tháng nay, tôi ấm ức, dày vò với câu nói ác khẩu của mẹ chồng khi nghe được bà nói chuyện điện thoại với em gái bà ở Sài Gòn: “Ối! làm ăn bất chính, cướp tiền thiên hạ, giờ có ngày như thế là phải rồi có gì mà phải thương!”. Tôi còn nhớ như ngày hôm qua lời nói cay độc đó, thế nào là bất chính, là cướp tiền thiên hạ? Bà nói mà không biết liêm sỉ. Thật tiếc công bố mẹ tôi đã thông cảm, tạo điều kiện và giúp đỡ cho cả nhà bà từ cái nhỏ nhất.
Thời gian này, tôi rất chán nản và mệt mỏi một phần là sống cùng mẹ chồng rất ức chế và ác cảm, một phần vì thương bố mẹ đẻ mà không làm được gì để giúp, tự trách mình là đứa con vô dụng chỉ biết bòn rút sức lực của bố mẹ để vun vào cái nơi gọi là nhà chồng kia. Có tâm sự với chồng thì chồng cũng chỉ nói dăm câu ba điều cho qua chuyện vì tôi biết chẳng có đứa con nào lại nghĩ xấu về mẹ mình cả. Mới bắt đầu cuộc sống hôn nhân mà tôi đã gặp phải nhiều rắc rối ngột ngạt quá. Đúng là cái giá phải trả cho sự chủ quan, không nghe lời mẹ đẻ: “Phải chọn cả nhà chồng chứ chỉ chọn chồng không là chưa đủ”. Giờ tôi phải làm sao đây?