Bí mật ở căn phòng tầng thượng khiến tôi rụng rời
Cuộc tình khờ khạo đắng ngắt của cô sinh viên năm cuối
Nghĩ đến đêm tân hôn, tôi hoảng sợ trào dâng nước mắt
Tôi, Huệ và Chung sinh ra ở làng quê nghèo khó, là ba người bạn thân từ thủa còn thơ coi nhau như anh em ruột thịt. Học xong cấp 3, cả ba chúng tôi rời làng quê nghèo ở miền Tây lên Sài Gòn lập nghiệp. Tôi và Huệ nhà khá hơn một chút nên cho chúng tôi học trung cấp, vừa học vừa làm, còn Chung thì vào làm công nhân ở một xưởng cơ khí.
Chúng tôi đi đâu cũng như hình với bóng, những lúc Chung không phải tăng ca, cả ba chúng tôi đều đi chơi chung. Rồi tôi biết Huệ có tình cảm với Chung, cô ấy quan tâm cậu ấy hơn tôi, tôi đã buồn khi biết điều đó vì chính mình cũng có tình cảm với Huệ nhưng ngại không dám nói.
Hai năm học xong, Huệ làm kế toán cho một công ty nhỏ, tôi cũng xin vào làm ở một gara sửa ô tô. Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, Huệ và Chung tuy có trên mức tình cảm nhưng vẫn không công khai, có lẽ sợ tôi buồn. Nhưng tôi biết họ đã có kế hoạch riêng của mình và đã nhiều lần họ ở bên nhau riêng. Dù buồn vì mình cũng yêu Huệ nhưng nếu là Chung thì tôi cũng không phải suy nghĩ nhiều, tôi sẽ giấu kín tình cảm này của mình.
Nhưng bất hạnh ập đến, Chung bị tai nạn giao thông, qua đời khi tuổi đời chỉ mới 25 tuổi. Huệ đã khóc ngất đi bên thi thể của Chung, nhưng có một bí mật đằng sau những giọt nước mắt của cô ấy mà chỉ mình tôi biết. Tôi đã lặng người đi khi nghe Huệ nói cô ấy đã có bầu với Chung được hai tháng. Trước tai nạn hai người đã cãi nhau vì Chung nói chưa có điều kiện để kết hôn và có con, chờ đợi thêm hai năm nữa hai người sẽ cưới nhau, bảo cô nên đi bỏ đứa bé nhưng Huệ không bằng lòng. Khi mọi chuyện chưa được giải quyết thì Chung lại ra đi. Sự việc đã như thế này thì Huệ lại càng muốn giữ đứa trẻ. Cô ấy khóc rất nhiều, tôi chỉ biết ôm lấy Huệ an ủi cô và hứa sẽ làm cha của trẻ, làm chồng của Huệ.
Nhưng lúc đó chỉ vì tôi thương Huệ mà nói như vậy mà chưa nghĩ đến việc gia đình, bạn bè sẽ nghĩ gì khi bạn thân mới mất mà chúng tôi lại kết hôn ngay như vậy được. Chưa kể khi đứa bé ra đời nó không giống tôi mà giống Chung thì tôi làm sao giấu được chuyện động trời này của Huệ.
Hơn nữa, tôi không thể chắc chắn được mình có đủ baodung để yêu thương đứa bé như con ruột của mình, và liệu sau này những lúc xảy ra chuyện tôi có làm Huệ tổn thương không khi nhắc lại chuyện cũ. Nhưng thực sự mà nói nếu bỏ Huệ, để cô ấy một mình chịu đựng những chuyện này thì tôi không thể làm được. Tôi nên làm gì bây giờ?
Trả lời:
Đúng như bạn đã suy nghĩ giải pháp bạn nêu ra có những cái hay tưởng như rất cao thượng nhưng lại tiềm ẩn quá nhiều sự bất ổn mà bạn chưa thể khẳng định được mình có vượt qua hay không. Nếu không vượt qua được sự phũ phàng của sự thật, sự gièm pha soi mói của dư luận, sự ghen tuông ích kỷ của cá nhân thì đương nhiên giải pháp thay Chung làm cha đứa bé, làm chồng của Huệ tự chuốc lấy đau khổ và bất hạnh cho cả hai người. Nếu bạn đủ sức mạnh vượt qua tất cả những trở ngại trên thì hôn nhân của bạn và Huệ dựa trên nền tảng của ơn huệ, mặc cảm thì không thể viên mãn và hạnh phúc được.
Một giải pháp phù hợp trong trường hợp này phải trên cơ sở phản ánh đúng sự thật khách quan trong mối tương quan trách nhiệm và quyền lợi, tình yêu và hôn nhân thật rõ rang. Vậy bạn có sẵn sàng tiếp tục yêu và lấy Huệ làm vợ khi sư thật Huệ đã sinh con với Chung được làm sáng tỏ. Nếu sẵn sàng, thì đó là giải pháp hay, đôi bên đều được tôn trọng, đều tự nguyện, đến với nhau vì tình yêu, không ai phải đội ơn ai, và hạnh phúc sẽ đến. Còn nếu bạn không sẵn sàng thì bây giờ đừng làm gì nữa! Trong lúc thương cảm này, bạn tưởng đó là hành động nghĩa hiệp nhưng lại làm cho Huệ đau buồn hơn. Hãy để cô ấy tự giải quyết tình huống của mình.
Chúc bạn thành công và hạnh phúc!