News

6/recent/ticker-posts

Chết lặng khi biết bí mật mà mẹ chồng khổ sở giấu kín

Tôi ôm mặt khóc nức nở "Sao mẹ phải khổ như thế, mẹ ơi!", mẹ chồng bảo tôi hãy im lặng, làm phụ nữ có nhiều điều khó xử...

Đêm tân hôn và cú điện thoại nhầm lẫn tai hại
Đau đớn khi vợ ngoại tình với bạn thân
Đêm tân hôn đẫm nước mắt của người đàn bà đẹp
Tôi thường xuyên đọc mục tâm sự, tôi thấy cuộc sống có những hoàn cảnh éo le, và rất muốn chia sẻ cảm thông với mọi người. Đôi lần, tôi thấy mình thật may mắn khi có cuộc sống khá hạnh phúc, bên một gia đình chồng hạnh phúc. Nhìn bố mẹ chồng, tôi cứ nghĩ còn gì tuyệt vời hơn thế.
Nhưng rồi sự tin tưởng bấy lâu tan biến đâu hết, để rồi hôm nay tôi lại lên đây trút bầu tâm sự của mình. Hiện tại tôi cảm thấy hoang mang, bối rối trước cuộc sống hiện tại.
Chẳng là, gia đình chồng tôi có tiếng là một gia đình văn hóa, sống đúng chuẩn mực. Không ít lần tôi được người ta khen là “có phúc” khi được làm dâu trong một gia đình bề thế, bố mẹ chồng đi đâu cũng được người ta khen ngợi, nể trọng. Ai cũng khen bố mẹ chồng tôi sống tình cảm, cả đời cứ ríu rít bên nhau, và chưa hề một lần to tiếng cãi vã.
Quả thực, mẹ chồng tôi rất đẹp, khuôn mặt bà bầu bĩnh, phúc hậu. Từ ngày làm dâu tôi đã được bà yêu thương, chỉ bảo hết mực. Mẹ chồng coi tôi như con trong nhà, sống hơn 20 năm ở bên mẹ chồng, tình cảm giữa tôi và bà càng trở nên gắn bó. Nhiều khi tôi thương mẹ hết mực, cảm thấy bà thật vĩ đại, suốt đời hi sinh vì chồng con.
Mẹ chồng nói với tôi hãy để trong lòng, cho tới ngày ông bà không còn trên đời nữa (Ảnh minh họa).
Còn bố chồng là người đàn ông đạo mạo, có danh tiếng. Ông trước làm trong lĩnh vực tài chính ngân hàng, nay đã nghỉ hưu. Tính tình ông khá nghiêm khắc nhưng yêu thương con cái hết mực. Gia đình chồng có 2 anh em trai, ai cũng xem bố là thần tượng để phấn đấu trong cuộc sống.
Tôi đã từng nghĩ nếu chồng tôi được một nửa như ông thì tôi vô cùng mãn nguyện, tôi chẳng mong gì hơn thế.
Cho tới một tháng trước khi buổi trưa tôi phải lên thị trấn chuyển hóa đơn qua cho công ty đối tác, vô tình nhìn thấy bố chồng cùng một phụ nữ tình cảm bên nhau đi từ quán cà phê ra. Rõ ràng, bố bảo mẹ con tôi ông đi nghỉ mát, nhưng sao ông lại lên thị trấn làm gì?
Tôi đã âm thầm đi theo bố chồng cho tới khi ông cùng phụ nữ kia bước vào nhà nghỉ. Khi đó, tôi đã bật khóc, tôi không ngờ, người tôi yêu thương kính trọng bấy lâu nay lại như thế.
Từ hôm đó, tôi đã không đủ dũng cảm để đối diện với bố chồng, dù ông vẫn luôn vui vẻ với tôi. Cảm giác đứng trước ông tôi sẽ bật khóc, hoặc nói điều gì đó ngu ngốc.
Còn với mẹ chồng, tôi cũng cố tình né tránh, tôi sợ tôi sẽ nói hết với bà về sự thật kia. Với chồng, tôi càng không biết phải mở lời thế nào. Chồng tôi là cán bộ văn hóa, anh luôn đề cao chuẩn mực trong gia đình. Anh luôn nói với tôi, anh tự hào về bố mẹ mình và mong rằng, tôi hãy nhìn vào đó để phấn đấu.
Nhưng rồi chiều nọ, khi chỉ còn tôi và mẹ chồng, tôi đã nói hết. Tôi đã định không nói, tôi đã định im lặng, nhưng khi nhìn thấy bà đang ngồi khâu từng khuy áo, lên từng gấu ống tay cho ông tôi đã quyết định nói lên tất cả.
Nghe câu chuyện, mẹ chồng tôi không ngạc nhiên, bà chăm chú ngắm lại đường kim chỉ rồi nói với tôi rằng “Cả đời mẹ đã sống dối trá. Mẹ luôn nhẫn nhịn. Và bây giờ vẫn thế, nhưng mẹ không biết làm gì, bởi mẹ thương 2 thằng con trai của mẹ. Mẹ vì cuộc sống của hai đứa nó”.
Những giọt nước mắt khắc khổ, hiếm hoi rơi trên khuôn mặt mẹ chồng tôi. Rồi bà chậm rãi nói với tôi về cuộc sống của bà kể từ ngày mẹ chồng tôi bước vào cái tuổi “khô hạn” không còn cảm xúc “yêu đương”, cũng là lúc bố chồng tôi thay lòng đổi dạ.
Tôi ôm mặt khóc nức nở "Sao mẹ phải khổ như thế, mẹ ơi!", mẹ chồng bảo tôi hãy im lặng, làm phụ nữ có nhiều điều khó xử "Khi đã có con, có dâu, có những đứa cháu xinh xắn, con nghĩ đi đánh ghen chồng bồ bịch là đẹp mặt lắm sao? Chúng nó sẽ sống thế nào? Mẹ đã phân vân, đã nghĩ nhiều". Nói rồi bà lau nước mắt trên mặt tôi "Cứ để ông ấy đi, đi chán rồi ông ấy về".
Khuôn mặt mẹ chồng tôi bỗng trở nên đau đớn, cái nhìn xa xăm. Bà xin tôi hãy im lặng, hãy coi như chưa biết gì để gia đình vẫn luôn êm ấm, để chồng tôi, em chồng tôi vẫn có cái nhìn yêu thương, lịch thiệp với bố chồng. Bà nói với tôi hãy để trong lòng, cho tới ngày ông bà không còn trên đời nữa.
Mẹ chồng cũng dặn tôi hãy yên tâm, bà sẽ nhắc ông cẩn trọng hơn trong các “mối quan hệ” để không ảnh hưởng tới con cái.
Khi rời khỏi phòng mẹ chồng, tôi không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt cố dồn nén khi nghe câu chuyện mẹ kể lại. Chẳng lẽ nào phụ nữ phải cam chịu, nhịn nhục chứng kiến chồng bồ bịch mà câm lặng ư? Chẳng lẽ nào mẹ chồng tôi nói vậy để sau này, chồng tôi có lăng nhăng bên ngoài tôi cũng cam phận đàn bà mà im lặng? Tôi không thể nào làm vậy...