Nhẫn nhục cho sếp sàm sỡ vì... lương cao
Chồng công khai đi bồ nhưng kiên quyết không ly hôn và luôn ghen với vợ
Bi kịch chồng luôn mồm gọi tên tình cũ khi bên vợ
Nhiều người thắc mắc tại sao tôi và người yêu cũ của chồng lại có thể thân thiết với nhau như vậy, tôi hay đùa: “Gặp thời thế thế thời phải thế”. Mà có lẽ đúng như vậy thật. Anh vẫn tới lui, gần gũi, nếu tôi không để mắt thì có khi mất chồng như chơi.
Thế nhưng có những điều thật khó nói. Tôi không biết mối quan hệ trước đây và cả hiện nay của họ thế nào mà tất tần tật mọi chuyện của chúng tôi anh đều kể cho chị nghe. Tôi biết điều này lần đầu tiên là vì chị góp ý cách ănmặc của tôi. Hôm đó chị bảo: “Anh Minh nói đi ra ngoài với em rất mắc cỡ…”. Đại khái là chồng tôi chê gu ăn mặc của vợ, nhưng tại sao anh không nói thẳng với tôi mà lại thông qua một người khác, nhất là người ấy lại là người yêu cũ, là tình địch của vợ mình?
"Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”
Lần thứ hai chị chê tôi nấu ăn dở. “Anh Minh nói không bữa nào ảnh ăn được quá 2 chén cơm. Em phải chú ý khẩu vị của chồng chớ, nếu không, ổng đi ra ngoài ăn thì mất chồng hồi nào hỏng hay đó nghen”. Nghe chị nói vậy, tôi lại giật mình và tự ái ghê gớm… Chẳng lẽ một lời góp ý với vợ mà anh cũng không nói được để phải nói qua trung gian một người thứ ba? Khi tôi cật vấn thì anh nhăn mặt: “Vui chuyện thì nói nghe chơi thôi, có gì đâu mà làm dữ vậy?”.
Thế nhưng chính anh lại là người làm cho cuộc sống vợ chồng không lúc nào yên ổn. Cứ vài ba hôm, nếu không phải người yêu cũ thì là bạn bè, người thân, khi thì gọi điện, lúc gặp trực tiếp để phản ánh “những tồn tại, hạn chế” của tôi trong vai trò một người vợ. Tôi bận việc công ty không kịp nấu đồ ăn sáng anh cũng méc người yêu cũ; tôi về trễ do phải nán lại để giải quyết nốt công việc anh cũng than phiền với mấy cô em chồng; thậm chí tôi đi đường bị mấy tên say xỉn va quẹt làm trầy xước, anh không quan tâm hỏi thăm mà còn méc với ba mẹ là tôi “chạy xe mà lo ngó trời trăng mây nước” nên mới bị xe tông…
Tất cả những thứ ấy tôi đều chịu đựng được. Mới đầu tôi còn nói lại nhưng sau đó tôi nản quá chẳng thèm nói. Vợ chồng cưới nhau mới 2 năm mà tôi thấy mỏi mệt vô cùng. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả những gì mà tôi phải chịu đựng. Nghe tôi kể, mẹ tôi bảo: “Đàn ông không tật này cũng tật nọ. Nó không rượu chè, bài bạc thì cũng là tốt rồi”. Tôi nghĩ, mẹ tôi nói vậy vì thế hệ của bà khác, còn tôi, đâu nhất thiết phải phạm vào một điều xấu nào đó thì mới là con người? Thế nhưng chẳng lẽ cứ cãi cọ? Mà cái chuyện ấy tôi cũng không có thời gian, tâm trí để làm. Thay vì gây gổ với anh, tôi làm việc thì sẽ hữu ích hơn.
Cho đến lần sinh nhật anh mới đây, chị người yêu cũ của anh ghé tặng quà. Tôi lịch sự mời chị ở lại dùng cơm. Chị vui vẻ xuống bếp phụ tôi nấu nướng. Vẫn như những lần trước, chị huyên thuyên chuyện trò. Bất ngờ chị bảo: “Chị thấy anh Minh dạo này hơi xanh đó nghen. Em nên kềm chế một chút. Tốt mái hại trống, có ngày chồng liệt luôn thì hết xài”. Tôi chưng hửng: “Chị nói gì em không hiểu?”. “Anh Minh than thở với chị em mạnh quá, đòi hỏi nhiều, ảnh không đáp ứng nổi”- chị trả lời.
Tôi xấu hổ chỉ còn nước chui xuống đất. Chẳng lẽ chuyện riêng tư như vậy mà chồng tôi cũng mang ra kể với người yêu cũ hay sao? Mà tôi mạnh hay yếu thì chính tôi cũng không biết. Vợ chồng lâu lâu không gần gũi thì thấy thèm muốn. Năm mười bữa, nửa tháng thấy anh không động tịnh gì thì tôi cũng có chủ động gợi ý. Chẳng lẽ như vậy là quá mạnh, là quá đáng, là không được phép? Mà nói thật, bao nhiêu lâu chung sống, có mấy lần anh làm cho tôi được thỏa mãn đâu? Anh xong phần mình thì thôi chứ chưa bao giờ biết cảm giác của vợ. Nhiều lần xong việc thấy anh nằm ngủ, tôi ấm ức ra phòng khách ngồi khóc một mình. Chồng 34 tuổi, vợ 28 mà năm khi, mười họa mới được một lần đến đầu, đến đũa chứ có phải ngày nào, tuần nào cũng gần gũi đâu? Mà anh có nhất thiết phải… la làng lên như vậy không?
Lần này thì tôi hết chịu nổi. Tôi nhất quyết phải hỏi anh cho ra lẽ. “Anh nói như vậy là sỉ nhục em. Tại sao chuyện vợ chồng riêng tư mà anh cũng đem kể lể với chị ấy? Hay là hai người còn có gì với nhau?”. Thấy tôi bực tức, anh cũng không nhịn: “Này, em đừng có đem chuyện nọ xọ chuyện kia nghen. Quan hệ giữa anh với cô ấy thế nào thì em không cần biết. Không lẽ anh không được quyền tâm sự hay sao? Em nhìn lại mình đi. Nếu không như vậy thì tại sao anh càng ngày càng ốm, còn em thì càng ngày càng phát tướng? Đàn bà con gái gì mà không nết na, đoan chính. Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”.
Tôi nhìn anh, chảy nước mắt: “Như thế nào là không nết na, đoan chính? Chẳng lẽ vợ chồng lại không có quyền đòi hỏi? Hay là anh làm chuyện ấy ở chỗ khác nên về nhà mới mệt mỏi, hết hơi như vậy? Được rồi, từ nay giường ai nấy ngủ”. Nghe tôi nói vậy, anh gục gật đầu: “Thích thì chiều”.
Nói rồi anh bỏ đi. Tối đó anh không về. Hôm sau anh về lấy quần áo rồi đi tiếp. Chị người yêu cũ của anh gọi điện mắng tôi: “Em làm cái gì mà ảnh giận bỏ đi vậy? Còn chưa chịu tới đây rước ảnh về nữa hả?”. Tôi bực mình: “Em cho chị luôn đó”. Nói rồi tôi cúp máy.
Vậy là anh ở luôn bên nhà người yêu cũ. Đến nay đã được 2 tuần. Tôi ở nhà một mình, những lúc rảnh rỗi tôi lại suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Sao nó chẳng giống bất cứ một cuộc hôn nhân nào dù cũng bắt đầu bằng tình yêu. Bây giờ thì nó nhạt nhẽo, vô vị quá.
Tôi chẳng biết nên tiếp tục duy trì hay chấm dứt, chỉ thấy trong lòng một nỗi chán chường…