Bi kịch anh bỏ vợ gặp chị chán chồng
“Xin chị đừng cởi chiếc váy ngủ này ra”
Cưới nhau 1 năm, chỉ “yêu” nhau 1 lần
Tôi lấy chồng sau đến nay đã 5 năm, sau cuộc tình từ thuở học trò. Những năm đầu, tình cảm của hai vợ chồng rất tốt đẹp, anh là người đàn ông rất nghiêm túc và biết thương vợ. Nhưng lấy nhau về lâu như vậy tôi vẫn khôngmang thai, dần dần tình cảm của anh và gia đình chồng dành cho tôi cũng phai nhạt đi ít nhiều. Thế rồi sau bao ngày lo lắng, chạy chữa khắp nơi, cuối cùng tôi cũng có bầu.
Ngày tôi nhận được tin mình có thai, hạnh phúc như vỡ òa trong vòng tay của chồng. Tôi thử hết 5 que thử thai để tin là mắt mình không nhầm. 5 năm đi tìm con với bao cảm xúc háo hức, hồi hộp, âu lo cuối cùng đã có kết quả. Chồng tôi cũng đã không kìm được niềm vui nên hét toáng lên như một đứa trẻ.
Cơ thể tôi có sự thay đổi từ ngày có thai, điều này cũng ảnh hưởng đến tính khí của tôi. Tôi khó tính và dễ nổi cáu, tôi cũng chẳng có thời gian quan tâm đến chồng về mọi mặt vì giờ này tôi phải lo giữ con trong bụng là hàng đầu. Chồng tôi đi sớm về khuya với lý do hợp lý nên tôi càng chú tâm vào cái thai trong bụng mình nhiều hơn.
Ở nhà cứ nằm một chỗ để mẹ chồng chăm thì cũng ngại. Tôi xin chồng và gia đình nhà chồng lên nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi. Ban đầu khi ở nhà mẹ đẻ, chồng tôi tối nào cũng qua thăm hai mẹ con, rồi dần thưa hơn một tuần 1 lần, rồi 1 tháng 1 lần với lý do anh đang bận làm dự án. 3 tháng ở nhà mẹ đẻ nghỉ an dưỡng, một hôm chồng tôi ghé qua thăm nom hai mẹ con, tôi gợi ý chồng ngủ lại với tôi một hôm. Anh nấn ná nhưng sau đó với sự thuyết phục và làm nũng của tôi, anh đã ở lại trong sự miễn cưỡng. Cũng chính trong cái đêm ở lại với vợ đó mà tôi mới phát hiện ra cái sự thật thưa thớt đến thăm vợ của anh.
5 năm không mang bầu khiến tình cảm của chúng tôi ngày càng phai nhạt. (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh sử dụng máy tính cho đỡ buồn, anh nói máy anh đang trục trặc không vào mạng internet được. Tôi hỏi dùng điện thoại chơi game, anh nói điện thoại anh có nhiều tài liệu quan trọng lưu trong máy. Những lời giải thích hợp lý của anh khiến tôi không thể đòi hỏi hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau anh phải đi xuống Hải Dương ăn cưới bạn từ sớm. Anh không muốn ghé về nhà thay đồ nữa nên gửi tôi giữ hộ anh máy tính. Anh dặn tôi tuyệt đối không cho ai sử dụng máy tính vì có nhiều dữ liệu quan trọng của công việc. Tôi vâng dạ, rồi đợi anh đi khỏi nhà lôi ra sử dụng mục đích vào mạng xem tin tức cho đỡ buồn.
Thật trớ trêu cái cần xem thì không xem, cái không cần xem thì tay tôi lại bấm vào. Một dòng tin chat giữa nick của chồng và một người con gái hiện ra trước mặt tôi: “Em rất nhớ anh. Em thấy khó chịu khi anh ở cùng người khác. Anh có hiểu cảm giác ấy của em không?” Và chồng tôi nhắn lại “Anh hiểu”. Chính những dòng tin nhắn này đã thôi thúc tôi tìm kiếm những thứ khác trong máy tính của chồng. Và tôi đã tìm thấy một loạt ảnh chồng tôi và một cô gái.
Truy cứu tiếp trong máy tôi nhận được một file được lưu dưới dạng mật khẩu, tôi không làm sao mở được. Hỏa khí bốc lên, lúc này tôi nghĩ ngay đến việc chồng đang cặp bồ. Tức tốc gọi điện ngay cho chồng hỏi về con bé kia, anh chỉ nói với tôi một câu: “Anh đang bận, tối nói chuyện sau”. Tối anh đi ăn cưới về, tôi không cần trình bày lý do cứ một mực đòi về nhà chồng an dưỡng.
Khi tôi hỏi về cô gái trong ảnh. Anh thản nhiên trả lời: “Anh và cô ta chỉ là bạn bè, chụp ảnh vui chơi, tin nhắn trêu đùa”. Cũng từ đó anh thay đổi 180 độ với tôi, mọi hỏi han quan tâm không còn, đi làm về anh không còn tâm sự với tôi, điện thoại của anh đặt mật khẩu, đêm khuya hay thấy anh đi ra ngoài nghe điện thoại… đầu óc tôi như muốn nổ tung lên.
5 tháng, 6 tháng khi cái thai lớn dần trong bụng anh nói với tôi. “Anh thực sự cũng mệt mỏi như em, chúng ta chấm dứt ở đây em nhé! Anh biết mình không xứng đáng làm bố làm chồng. Anh yêu cô ấy mất rồi. Anh không còn cảm xúc với em nữa”. Sau khi nghe những lời anh nói tôi thấy đất dưới chân mình vỡ vụn. Tôi gục xuống khóc nức nở như một đứa trẻ con bị mất đồ.
Tôi có nên để mặc anh ra đi và chấp nhận làm mẹ đơn thân? (Ảnh minh họa)
Ngay lập tức, anh cũng lao xuống ôm chân tôi khóc lóc khiến tôi không thể nói được gì với anh nữa. Rồi anh cứ cầu xin tôi cho anh được bỏ vợ, bỏ con. Anh thật tàn ác, anh đòi bỏ tôi và con khi đứa con anh còn chưa chính thức chào đời, con còn chưa biết mặt cha mẹ. Sự thiêng liêng nhất của thiên chức làm cha mẹ, anh còn muốn tước bỏ vậy thì anh tìm kiếm cái gì tronghạnh phúc mới kia?
Sau ngày đó chúng tôi đã sống ly thân. Giờ tôi đã gần sinh con rồi, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho anh, miêu tả về trạng thái của con những mong anh sẽ thức tỉnh lương tâm, quay về với tôi. Thế nhưng chồng tôi vẫn hờ hững. Tôi có nên tiếp tục níu kéo anh hay để mặc anh bỏ vợ ra đi và chấp nhận làm mẹ đơn thân?