Nỗi niềm người vợ xa xứ, chồng ở nhà “mèo mỡ”
Để trả thù tình địch, tôi đã giăng bẫy ngoại tình với vợ anh ta
Vợ và bồ hợp sức “tác chiến”, tôi trắng tay
Tôi lập gia đình được gần 6 năm, hiện tại vợ chồng tôi có 1 con gái 5 tuổi và tôi đang mang thai bé trai thứ 2 được 7 tháng. Tôi làm công chức Nhà nước, công việc ổn định. Chồng tôi là bộ đội nhưng là bộ đội địa phương vì anh làm ở huyện đội nên vẫn được về nhà thường xuyên. Chúng tôi thuê nhà ra ở riêng trên thành phố để tiện công việc. Ai nhìn vào cũng tưởng cuộc sống của vợ chồng tôi hạnh phúc.
Nhưng thực tế không phải vậy, tôi lúc nào cũng sống trong cảnh buồn khổ, không biết tâm sự cùng ai. Từ khi cưới đến nay năm nào chồng tôi cũng khiến tôi đau lòng. Năm đầu tiên khi mới cưới được khoảng 1 tháng tôi tình cờ đọc được tin nhắn chồng tôi nhắn cho 1 cô gái khác là anh cưới vì gia đình sắp đặt và hiện tại 2 vợ chồng đang trục trặc. Thực tế không phải vậy, tôi và anh quen biết, yêu nhau dự định cuối năm cưới, nhưng do có em bé trước nên chúng tôi cưới ngay đầu năm. Tôi hỏi anh thì anh bảo đấy là trêu đùa rồi anh hứa sẽ không làm tôi khổ như thế nữa.
Ảnh minh họa.
Đến năm thứ 2, do có mạng Viettel có dịch vụ 10 phút không mất tiền nên tôi đăng ký cho anh một sim để anh liên lạc cho rẻ. Nhưng một lần nữa tôi lại thật sự choáng váng khi phát hiện một số điện thoại trong danh sách thu cước liên lạc rất nhiều lần. Ví dụ như vừa gọi cho tôi chỉ khoảng 2 phút nhưng gọi cho người con gái kia 4-5 cuộc sau đó. Khi bị tôi phát hiện thì anh nói đấy là đứa em bình thường, anh em chỉ chơi với nhau bình thường, coi nhau như anh em chứ không có gì.
Tôi choáng váng thực sự, không biết tin vào đâu nữa. Một người chồng mà tôi hết mực yêu thương lại đối xử với tôi như thế. Những lúc con ốm, con đau, sốt ly bì cả đêm có mình tôi chăm con mà không dám kêu ca gì. Vậy mà chồng tôi không một lời hỏi han vợ con mà lại có thời gian để buôn chuyện với “1 đứa em bình thường”.
Tôi đã khóc rất nhiều, không ăn không ngủ được nhưng chồng tôi hờ hững coi như không thấy. Chồng tôi cũng là người ít nói, lầm lỳ. Nên tôi không biết do tính chồng tôi thế hay anh ta mặc kệ tôi. Tôi đòi chia tay, nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy nói tôi cứ hay suy nghĩ linh tinh, chứ có gì đâu. Tôi cũng nói với anh ấy hy vọng đây là lần cuối cùng.
Năm thứ 3, đúng vào ngày 14/2, hôm đó chồng tôi trực, nếu như mọi ngày thì chồng tôi sẽ gọi điện về hỏi thăm vợ con nhưng tôi lại không thấy chồng tôi gọi điện. Tôi chủ động gọi cho anh vào lúc 8h30 thì đợi gần hết hồi chuông anh mới bắt máy. Và không gian khi anh bắt máy rất yên tĩnh. Anh nói đang đi cùng sếp vào nhà ông Trưởng phòng Nội Vụ huyện uống rượu. Tôi đã thấy lạ vì tôi biết nhà ông này ở gần đường tỉnh lộ, không khí uống rượu phải rôm rả chứ không im lặng như vậy. Tôi coi như không biết, không muốn suy đoán rồi lại đau đầu. Nhưng đến khoảng hơn 10h tôi gọi điện chồng tôi mới về đến cơ quan.
Hôm sau chồng tôi về nhà tôi hỏi anh có biết ông Trưởng phòng Nội vụ tên gì không? Nhà ông ấy ở đâu không? Chồng tôi không trả lời được vì anh ấy không biết. Anh nghĩ tôi không làm ở huyện nhà nên tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết. Tôi nói rõ tên và địa chỉ nhà ông trưởng phòng nội vụ cho anh biết thì anh mới nói thật là hôm đó anh đi uống rượu cùng anh bạn cơ quan anh ấy và 2 người bạn gái của bạn anh ấy. Nhưng tôi đã mất hết lòng tin vào chồng tôi rồi. Chồng tôi biện minh rằng tại tôi hay ghen nên anh mới phải nói thế. Nhưng tôi cũng nói là em không bao giờ nói mà không có căn cứ.
Tôi quá chán nản không biết bấu víu vào đâu. Nói chuyện với người lớn thì tôi nghĩ chưa đến lúc. Mà không nói thì tôi bí bách quá. Tôi chán quá rồi, không muốn nhắc lại nữa rồi, vì tôi có nhắc thì chỉ mình tôi khổ, tôi đau. Nhưng ngoài những việc đó chồng tôi vẫn là người cha hết mực yêu thương con. Lương tháng chồng tôi vẫn đưa đủ. Việc nhà nội ngoại đều chu toàn.
Phải chăng tôi hay suy nghĩ linh tinh như chồng tôi nói? Chồng tôi là người như thế nào? Tôi có nên tiếp tục cuộc sống như thế này không? Thực lòng tôi rất bối rối và không biết phải làm gì tiếp theo nữa.