“Đừng mà anh, vì em vẫn còn tr inh…”!!
Tôi bừng tỉnh khi chiếc khuy áo đầu tiên bật mở
Chồng sợ vợ hơn sợ cọp vẫn léng phéng với gái già đơn thân
Tôi và anh đến với nhau qua người quen giới thiệu, lúc ấy, tôi 25 tuổi, là nhân viên kế toán của một doanh nghiệp Nhà nước, công việc ổn định và đồng lương cũng đủ sống. Còn anh 31 tuổi và là trưởng phòng kinh doanh của công ty bất động sản.
Duyên phận đến với chúng tôi cùng từ buổi gặp gỡ sắp đặt ấy, sau gần một năm hẹn hò, tìm hiểu thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Anh là con trai duy nhất trong gia đình có 3 chị em, chị gái, em gái đều đã yên bề gia thất, chỉ còn anh chưa lập gia đình. Vả lại bố mẹ thì cũng đã già rồi nên ai cũng nóng ruột sớm có cháu nội để bồng bế cho vui cửa vui nhà.
Bố mẹ hai bên đều tỏ ra quý mến con dâu, con rể nên cuộc sống của vợ chồng tôi cũng khá yên ấm, hạnh phúc.
Sau ngày cưới, chúng tôi dọn ra sống riêng để tiện cho công việc của hai đứa cũng như thoải mái. Nói là sống riêng nhưng căn hộ chung cư của vợ chồng tôi cũng ở cạnh toà nhà chung cư mà bố mẹ chồng sống để chạy qua chạy lại chăm sóc ông bà những lúc trái gió trở trời.
Ban đầu, chồng tôi rất yêu chiều vợ cho đến khi tôi sinh đứa con gái đầu lòng. Khi biết vợ sinh con gái, chồng tôi bắt đầu thay đổi thái độ không còn chiều chuộng vợ như ngày trước nữa. Anh cũng tỏ ra không gần gũi con như những ông bố khác mà tôi biết. Ngay cả bố mẹ chồng cũng tỏ thái độ không vui vẻ lắm mỗi khi tôi dẫn con sang chơi. Tôi chăng hiểu bây giờ là thời đại nào rồi mà họ vẫn còn quan niệm trọng nam kinh nữ đến vậy.
Biết nhà chồng không yêu quý cháu gái nên tôi cũng ít khi qua chơi vì sợ con sẽ tủi thân ảnh hưởng đến tâm lý con sau này và có ấn tượng không tốt đối với ông bà.
Sau khi sinh con, tôi quyết định kế hoạch đến con lớn thì mới sinh. Nhưng chẳng ai ngờ, đến khi con gái lên 5, vợ chồng tôi quyết định sinh đứa thứ 2 thì bác sĩ thông báo rằng tôi bị vô sinh thứ phát không thể sinh con được nữa. Tôi đau đớn, choáng váng và suy sụp vì hy vọng sinh cho chồng một đứa con trai đã không bao giờ còn thực hiện được nữa.
Anh ta dẫn người đàn bà ấy về nhà chung sống như vợ chồng
Chồng tôi từ khi biết tin này, thay vì an ủi, động viên vợ thì anh lại càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi hơn, những bữa nhậu nhẹt với bạn bè ngày càng dày hơn, anh thường xuyên trở về nhà trong hơi men, cả ngày vợ chồng chẳng nói được với nhau một câu tử tế, ai nấy đi về như cái bóng. Cuộc sống gia đình trở thành địa ngục trần gian khi càng ngày anh càng đối xử tệ bạc với vợ con, buông những lời tàn nhẫn để miệt thị vợ, mắng nhiếc con...Tôi đau đớn lắm, nhiều lúc tôi muốn ôm con bỏ đi ngay khỏi căn nhà ấy sau những cái đánh trời giáng của người chồng vũ phu nhưng lại cố nhẫn nhịn vì con.
Tôi không muốn người ngoài biết chuyện không hay của gai đình mình, rồi sẽ làm phiền lòng bố mẹ đẻ, con gái tôi sẽ bị bạn bè nó chê cười vì có một người bố bê tha.
Thế là tôi lại câm lặng chịu đựng, rồi anh có người đàn bà khác bên ngoài, tôi thừa biết điều ấy nhưng biết làm thế nào được. Chỉ cần tôi nói một câu, anh ta sẽ lại đánh tôi. Đã bao lần tôi đề nghị chuyện ly hôn để anh ta cưới người phụ nữ khác những anh ta nhất định không đồng ý . Anh ta nói, cho đến khi nào người đàn bà mới kia sinh được con trai cho anh ta thì chuyện ly dị mới được tiến hành. Nếu không được, tôi vẫn phải làm vợ anh ta để cái bản lý lịch của anh ta không bị vấy bẩn.
Thú thực là tôi chẳng có chút tình cảm nào với con người đáng ghê tởm ấy nữa. Tôi nguyền rủa anh ta sẽ không bao giờ có được con trai, nhưng tôi lại càng muốn mình được giải thoát hơn bao giờ hết. Tôi không muốn cuộc đời còn lại của mình mãi chôn vùi trong những chuỗi ngày đen tôi ấy nữa.
Anh ta dẫn người đàn bà ấy về nhà chung sống như vợ chồng mặc cho sự có mặt của tôi và con gái trong nhà. Còn nỗi chua chát nào hơn khi chứng kiến chồng mình tay trong tay với người đàn bà khác. Thế nhưng nén nỗi đau đớn, tôi muốn nhân tình của anh ta có thai để tôi sớm được đi khỏi ngôi nhà này. Tôi dọn sang phòng con gái ngủ để cho người đàn ông vô lương tâm và người đàn bà trơ tráo ấy ngủ trong căn phòng ngủ của tôi.
Cuối cùng cô ta cũng báo tin cho chồng tôi biết là mình đã mang thai và nó là con trai. Thế là tôi được giải thoát.
Tôi không còn bận tâm đến cuộc sống của họ nữa, với tôi, bây giờ chỉ có con là điều tôi quan tâm nhất. Thế nhưng, anh ta đã phải trả giá, gần một năm sau, tôi được biết, cô ta cũng sinh con gái, đau đớn hơn là đứa con đó không phải con của anh ta.