Năm nay tôi 25 tuổi, đã trải qua một mối tình thời sinh viên, nhưng khi đó tình yêu thật sự trong sáng, không vụ lợi. Hiện tại tôi đang yêu một người đàn ông hơn mình 5 tuổi. Tôi yêu anh thật lòng. 25 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng tôi cũng trao tất cả cho anh – người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu tôi chân thành và sẽ lấy tôi làm vợ… nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng tôi để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.
Ngày định mệnh đó, anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn tôi, dù anh làm tôi đau, hụt hẫng, sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả… nhưng tôi vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh. Kể từ đó, chúng tôi đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai đứa có cơ hội ở bên nhau. Tôi nghĩ rằng, anh ấy yêu mình và những gì anh dành cho mình trong suốt thời gian qua là thật lòng.
Khi đó, tôi thấy mình thật ngây thơ, làm sao tôi có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với tôi, anh là tất cả, còn với anh, tôi chẳng là gì hết. Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến… tôi có thai. Trong khi tôi hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc tôi van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con người hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời tôi như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày tôi từ bỏ con mình. Trong khi tôi đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, tôi không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của tôi, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết tôi sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.
Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà tôi phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương tôi.
Anh sợ bạn gái mới tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật… đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính tôi. Khi ai đó nhắc đến tôi, anh chỉ chép miệng: “Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay”.
Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của tôi? Tôi biết anh không yêu tôi, anh không quan tâm đến sự sống chết của tôi nhưng nỗi đau anh để lại cho tôi quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Tôi không liên lạc với anh, tôi khóa tài khoản mạng xã hội, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của tôi và anh.
Nhưng những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến tôi không chịu đựng được, tôi lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi trong đầu tôi lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó. Đáp lại tôi là dòng tin lạnh lùng: “Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt”.
Một người như anh – một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy tôi cách sống sao? Anh không sợ tôi chết, có khi anh còn mong tôi biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.
Tôi trao anh sự trinh trắng được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho tôi sự khinh bỉ, lạnh lùng. Nỗi đau quặn thắt trong tim… những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Tôi khóc, khóc cho tôi, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông tôi từng yêu.
Theo Tin nhanh Việt Nam