News

6/recent/ticker-posts

Bí ẩn cuộc sống chăn gối của người vợ sống chung với nhân tình

Hàng ngày tôi vẫn chứng kiến chồng tôi qua lại với nhân tình, đêm đêm nằm ôm gối khóc thầm mà bất lực. Tôi chẳng có tiếng nói nào, mà đúng hơn là tôi không còn đủ tư cách để nói chồng. Ngẫm ra, tôi phải cảm ơn anh vì đã không sỉ nhục tôi, không chối bỏ đứa con của tôi.

Tôi nằm viện vợ dẫn tình cũ về nhà ân ái trước mặt mẹ chồng
Vợ ngoại tình vì chồng "yêu" quá khỏe
Tôi muốn ly hôn chồng ngay sau đêm tân hôn

Tôi và chồng đến với nhau không phải vì tình yêu, anh đến với tôi chỉ vì tôi là con gái của sếp anh và vì một màn kịch do tôi tạo nên. Tôi là một cô gái ương bướng, quậy phá, không sợ trời không sợ đất nhưng lại mù quáng yêu anh. Bố tôi biết điều đó nên gắng sức gán ghép cho tôi và anh thành cặp. Tôi cũng muốn sẽ chiếm hữu anh cho riêng mình khi anh không có chút tình cảm nào với tôi, nên đã cố gắng thay đổi bản thân mình, dịu dàng hơn, nữ tính hơn.
Rồi dường như càng gần anh tôi lại càng yêu anh nhiều hơn, vẻ lạnh lùng của anh, sự thờ ơ của anh như bóp ngẹt tim tôi. Tôi là con gái một trong gia đình giàu có quyền quý nên khi tôi bị tổn thương bố tôi là người đau nhất. Ông đã thăng chức cho anh, tạo điều kiện để anh có được công danh và tiền bạc, gia đình anh cũng nhờ vậy mà nở mày nở mặt. Nhưng anh vẫn không hề lay chuyển tình cảm. Đúng lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc thì cơ hội đến. Hôm đó là sinh nhật bố tôi, khi khách khứa tiệc tùng đã tan thì anh đã say khướt và tôi là người phải đưa anh về, ngắm anh say sưa ngủ tôi chỉ có một khao khát được bên anh một đêm thôi cũng đủ rồi. Sự ích kỷ, tình yêu trong tôi trỗi dậy, tôi sắp xếp một màn kịch như trong các bộ phim vẫn hay có.
Tôi vẫn cảm thấy chua xót khi ánh mắt anh nhìn tôi không một mảnh vải che thân trên chiếc giường, nó có chút gì đó sửng sốt nhưng vẫn toát lên vẻ khinh bỉ. Chính điều này đã làm bản năng 'ngựa hoang' trong tôi bị đánh thức, tôi phải làm cho anh làm chồng tôi, làm cho anh phải phục tùng tôi.

Tôi yêu anh nhưng dù có cố gắng đến mấy tôi anh cũng không đáp lại tình cảm ấy (Ảnh minh họa)

Rồi anh cũng phải cưới tôi khi trên tay tôi là giấy khám thai 4 tuần tuổi, đúng với ngày đã xảy ra vụ việc kia. Đám cưới diễn ra đúng như ý nguyện của tôi,hạnh phúc tràn ngập vì đã có được người đàn ông mình yêu. Cái thai trong bụng dần lớn lên trong sự yêu thương của cả tôi và anh, hình như tình yêu của tôi dành cho anh cũng có kết quả, anh đã chịu cười nói, âu yếm tôi và cũng mong chờ đứa con chào đời. Tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc ấy.

Nhưng rồi bí mật động trời của tôi bị anh phát hiện. Anh âm thầm đi xét nghiệm ADN của em bé và phát hiện ra đó chỉ là cái bẫy của tôi mà thôi. Ngày ấy vì muốn có anh tôi đã không ngần ngại chi tiền cho một cuộc thụ tinh nhân tạo nhằm có một đứa con để ràng buộc anh. Tôi khóc lóc, cầu xin anh tha thứ, tôi làm tất cả cũng chỉ vì tôi quá yêu anh mà thôi. Anh vẫn điềm tĩnh mà nói: "Em đã làm sụp đổ đi tất cả, tôi đã dần cảm thấy yêu con người của em hơn sau những ngày chung chăn gối, nhưng em đã không nói cho tôi sự thật. Tôi thực sự ghê tởm con người em, em lấy con cái ra làm trò đùa, em xem thường tôi và gia đình tôi quá!"
Từng lời anh nói như xuyên vào trái tim tôi, tôi đã sai lầm, tôi ngu dại đã đánh mất tình yêu của mình chỉ vì những bồng bột của tuổi trẻ, giá như tôi đủ khôn ngoan chờ thời gian thì tôi đã có anh trọn vẹn. Giờ thì tôi đang cay đắng nhìn anh qua lại với người con gái anh yêu.
Vì không muốn làm tôi và bố tôi phải mất mặt, anh đề nghị vẫn sống chung với tôi và con nhưng sẽ là dưới một mái nhà hai cuộc sống khác nhau. Thời gian gần đây, anh có quen một cô gái và qua lại với cô ta. Anh cũng kể với tôi rằng cô ấy là một cô gái tốt, rất yêu anh dù biết anh có vợ, và chấp nhận sống sau cuộc sống của anh.
Tôi vẫn rất yêu anh, nhìn anh cưng nựng đứa nhỏ tôi không khỏi có một khao khát muốn anh là của mình. Dù không được như thế thì tôi vẫn mong ngày ngày được nhìn thấy anh đi về trong căn nhà của mình. Và tôi đề nghị anh có thể mang cô ấy về sống chung với chúng tôi. Hàng ngày tôi vẫn chứng kiến chồng và nhân tình quấn quýt bên nhau, đêm đêm nằm ôm gối khóc thầm mà bất lực. Tôi chẳng có tiếng nói nào, mà đúng hơn là tôi không còn đủ tư cách để nói chồng. Ngẫm ra, tôi phải cảm ơn anh vì đã không sỉ nhục tôi, không chối bỏ đứa con của tôi.Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi có nên buông tay vì người mình yêu hay không? Tôi có nên giải thoát cho anh? Nhiều lần tôi đã cố nhưng khi nghĩ đến cảnh không còn được nhìn thấy anh tim tôi lại đau thắt. Tôi mong độc giả của mục Tâm sự cho tôi một lời khuyên, một lời chia sẻ để tôi có thể nhẹ nhàng mà buông tay.