Chồng chỉ đối xử tốt khi tôi đáp ứng nhu cầu s e x cho anh
Vừa tàn tiệc cưới, mẹ chồng tịch thu vàng và thông báo nợ 200 triệu
Chồng ngoại tình về nhà lấp liếm đổ vạ cho vợ
Em và anh, chúng mình đến với nhau không phải vì tiếng sét ái tình mà bởi sự sẻ chia, thấu hiểu. Trải qua một thời gian dài yêu nhau, những tưởng cả hai đã đủ chín chắn để xây dựng hạnh phúc cho nhau chúng ta ràng buộc nhau bằng hôn nhân như bao cặp đôi khác. Em vội vàng từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo đứng trên bục giảng ngày nào, trở thành một bà nội trợ cả ngày ám mùi dầu mỡ để chăm sóc anh và con.
Một mình anh phải kiếm tiền lo cho cả gia đình. Mọi gánh nặng về kinh tế đặt cả lên anh. Nghĩ thương anh, em ở nhà cố gắng lo tươm tất việc nhà việc cửa, chăm sóc con cái, không để anh phải bận lòng. Mỗi lần thấy anh đi làm về mệt, em lại cố gắng nghĩ xem em có thể làm gì cho anh, cố gắng quan tâm anh, hỏi han anh nhiều hơn. Thế nhưng, những điều em làm dường như quá ít ỏi đối với anh, những thứ anh cần ở một người vợ có lẽ nhiều hơn thế.
Em lúc nào cũng sống trong lo sợ, sợ anh không hài lòng về em (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, anh mệt và sốt, em hì hụi nấu món chè sen anh vẫn thích để giải nhiệt. Tưởng anh sẽ vui lắm, nhưng nào ngờ, khi em cố gắng bảo anh ăn nhiều cho nhanh khỏi bệnh, anh vung tay hất bát chè trên tay em, buông một câu nói như dao cứa: “Em phiền quá đi”. Em ngỡ ngàng, ngỡ ngàng không hiểu em đã làm sai điều gì khiến anh tức giận. Ngỡ ngàng trước thái độ của anh đối với em. Ngỡ ngàng vì anh giờ đã coi em như một thứ phiền phức anh phải đối mặt mỗi ngày.
Anh bắt đầu thấy khó chịu vì em, vì hàng tháng kiếm tiền phải đưa cho em để trang trải cuộc sống hằng ngày. Anh bắt đầu sợ nghe tiếng con khóc mỗi ngày đi làm về, áp lực cuộc sống đè nặng lên vai anh, làm anh dần bỏ quêntình yêu anh dành cho em ngày nào.
Anh đi công tác nhiều hơn. Mỗi lần về nhà anh đều nói với em vài câu qua loa và chỉ chú ý đến con. Có khi, em định chủ động gần gũi anh thì anh lại nói: ‘Tiền anh gửi vào thẻ rồi đấy, thiếu thì bảo anh’ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Em nhận ra, anh đã hết yêu em rồi. Anh trở về căn nhà này chỉ vì hai chữ “trách nhiệm”. Em tự hỏi mình có phải mình đã quá trói buộc anh hay không, rồi lại cuộn mình trong những dằn vặt khi chẳng thể làm anh vui.
Em quyết định cho anh được tự do, sống với những gì anh muốn (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận mình quá yêu anh, quá lụy tình. Em cứ nhất nhất nghĩ rằng anh là chỗ dựa duy nhất của cuộc đời em. Em nương tựa vào anh nhiều đến mức anh gọi là “dựa dẫm”. Phải, em buông mình dựa dẫm anh cả về tinh thần và vật chất. Em đã nghĩ mình không thể sống thiếu anh được. Cho đến khi…
Em biết được anh ngoại tình qua một người bạn. Em không hề thấy bất ngờ mà chỉ thấy đau đớn. Những đêm dài nước mắt rơi ướt đẫm gối trở thành cơm bữa đối với em. Em cảm thấy cuộc đời này tăm tối khi không có anh. Nghĩ đến những ngày tháng không có anh bên cạnh, em giật mình thảng thốt giữa đêm. Em gào khóc trong đớn đau và tuyệt vọng…
Trải qua bao lần như vậy, em dần trở nên mạnh mẽ. Chính những nỗi đau ấy đã biến em trở thành con người chai sạn và khô cằn. Con đã được gần 3 tuổi, em tìm một người trông trẻ có uy tín, gửi con và bắt đầu đi làm. Mặc dù việc em làm lương ít ỏi, nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống của hai mẹ con. Em bắt đầu cuộc sống không dựa dẫm vào anh, tiền anh gửi em vẫn để nguyên trong tài khoản mà không đụng tới.
Cứ như vậy suốt gần một năm trời, em cố gắng trở thành một bà mẹ đơn thân dũng cảm. Mặc dù mỗi lần anh về nhà, trống tim em vẫn đập liên hồi, đôi mắt không thể thôi hướng về tình yêu cả cuộc đời em là anh. Nhưng em luôn cố gắng không nhìn vào đôi mắt anh, không để mình bị cuốn theo những tình cảm không phương hướng đó.
Một ngày, anh về nhà, em cầm tờ đơn ly hôn đã ký sẵn để trước mặt anh, buông một câu nói nhẹ nhàng làm mặt anh biến sắc “Em đã can đảm, can đảm xa anh…”