Chồng ung dung đưa vợ hai về nhà sống khi tôi đang mang bầu
Tôi đã ngoại tình vì chồng kém "chuyện ấy
Không thể nhận lời yêu ai vì ám ảnh cái chết của chồng sắp cưới
Khi nghe dư luận xì xào bàn tán, nghe người thân mác lại và thậm chí đọc được những tin nhắn mùi mẫn của Hoan với kẻ thứ ba, tôi vẫn không tin đó là sự thật. Tôi cố vớt vát bằng suy nghĩ rằng tất cả là do cô ta chứ chồng tôi chỉ là nạn nhân của sự cám dỗ. Chồng tôi chỉ yêu tôi, anh đã hứa không bao giờ phản bội tôi.
Nhưng khi nhận được hình ảnh Hoan và kẻ thứ ba đó đang trong cuộc ân ái mặn nồng thì tôi hoàn toàn gục ngã. Tôi không gào thét, lao vào cấu xé Hoan mà chỉ đơ ra đó. Gần như tôi bị tê liệt đến mức không thể phản ứng được gì và cuối cùng phải vào bệnh viện cấp cứu.
Nửa tháng nằm trong bệnh viện, tôi không nói chuyện với ai. Hoan ở bên cạnh chăm sóc tôi, luôn miệng xin tôi tha thứ. Anh bảo đó là đòn trả thù của cô ta khi anh kiên quyết chia tay, cắt đứt mọi liên lạc.
Từ khi xuất viện trở về nhà, tôi gần như coi chồng không tồn tại. Tôi cũng không đả động đến chuyện Hoan ngoại tình. Có lẽ vì thế mà Hoan tưởng rằng tôi đã tha thứ. Quả thật Hoan hối hận và giờ chỉ toàn tâm toàn ý với gia đình, chăm sóc tôi và con rất tận tụy.
Hoan không hiểu rằng tôi rất sợ đả động đến chuyện đó, rất sợ phải nhớ lại những tin nhắn cùng hình ảnh ghê tởm kia trong đầu mình. Chúng tôi vẫn ngủ chung giường nhưng khi Hoan biểu lộ cử chỉ gần gũi thì tôi giật mình phản ứng gay gắt, đạp anh xuống giường và gào lên “Đừng động vào tôi”. Tôi chưa thể tha thứ cho Hoan.
Những ngày sau đó Hoan không dám động vào người tôi nữa. Chúng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà. Ai cũng tin và mừng vì sóng gió trong gia đình tôi đã qua. Nhưng chỉ có tôi và Hoan hiểu rằng mọi chuyện đã không còn như trước nữa. Chúng tôi không hề ổn chút nào.
6 tháng kể từ ngày phát hiện ra chồng ngoại tình, tôi vẫn không cho Hoan gần gũi mình. Dù nhiều lần tôi cố gắng để xóa bỏ khoảng cách ấy nhưng đều thất bại. Hoan dọn qua phòng làm việc ngủ. Điều đó không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào, thậm chí tôi vẫn luôn trằn trọc mất ngủ và khóc rất nhiều.
Một lần vào lúc nửa đêm tôi tỉnh dậy đi vào nhà tắm thì bắt gặp cảnh Hoan đang “tự xử” vì không thể kìm hãm được nhu cầu bản năng. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại ném về phía anh cái nhìn khinh bỉ và đóng sập cửa nhà vệ sinh lại.
Kể từ hôm đó, Hoan có thái độ khác hẳn, không còn chu đáo như trước. Anh bế trễ việc nhà, hay về muộn, có khi quá nửa đêm mới mò về trong tình trạng say khướt. Anh cũng không quan tâm đến tôi nữa. Tôi gọi điện mà anh không bắt máy. Anh cũng không còn chủ động trò chuyện với tôi như trước. Gần như chúng tôi sống như những cái bóng trong nhà vậy.
Tôi biết một phần lỗi là do tôi khi bắt gặp anh mà lại có phản ứng đó. Có lẽ tôi đã làm tổn thương đến danh dự của anh, điều đó giống như giọt nước tràn ly trong quan hệ vợ chồng tôi. Tôi tự hỏi liệu tình trạng này kéo dài thì anh có một lần nữa đi ngoại tình hay không? Và nếu một thời gian nữa mà tôi vẫn không thể gần gũi chồng thì tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
AN (HN)