Trót “ăn cơm trước kẻng”, lấy nhau về cả tháng chả sờ một lần!
Bi hài đêm tân hôn chồng loay hoay mãi không chịu lên giường với vợ
Gạ gẫm bạn gái vào nhà nghỉ, tôi được phen sợ hú vía
Nhớ lại thời điểm trước khi kết hôn, cả hai chúng tôi đều lâng lâng hạnh phúc. Điều mà tôi mong đợi hơn cả là mỗi sáng thức dậy, người chạm mặt đầu tiên chính là một nửa yêu thương của mình.
Ba năm sau ngày cưới, cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn trải đầy hoa hồng. Sự ra đời của thiên thần đáng yêu càng khiến không khí gia đình thêm đầm ấm và tươi vui. Tôi nhớ lắm cách chăm chút, yêu thương của anh dành cho hai mẹ con. Dù công tác xa nhà, anh ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm và động viên tôi. Thỉnh thoảng lắm, nửa tháng, thậm chí cả tháng anh mới về nhà một lần. Tôi lo toan mọi việc, từ chăm sóc con tới dọn dẹp nhà cửa, đối nhân xử thế nội ngoại. Dù mệt mỏi nhưng trong tôi luôn ngập tràn niềm vui.
Nhưng dần dà, số lần về thăm nhà của anh thưa thớt hẳn, đến gọi điện cũng nhạt nhẽo vô cùng. Hỏi thì anh trả lời bâng quơ rằng vì công việc bận rộn nên không có thời gian. Tôi có chút hoài nghi và quyết định tới thăm anh.
Anh thuê một căn phòng nhỏ tại nơi công tác để nghỉ ngơi sau giờ làm. Dù cố tìm kiếm dấu vết đàn bà vương lại trên đồ vật, tôi vẫn không thấy dấu hiệu nào khả nghi. Bù lại, mọi thứ đều sạch bong, chỉ có vật dụng là thiếu thốn, tới cả bàn chải đánh răng cũng cùn vẹt. Thương anh vô cùng! Một người đàn ông sống xa vợ con, bươn chải kiếm sống để vun vén cho gia đình và chịu cảnh đơn độc một thân không ai chăm sóc. Vậy mà tôi còn nghi ngờ lung tung.
Tôi ở lại cùng anh suốt một tuần và đi siêu thị sắm sanh đủ thứ, từ xà phòng, khăn bông… Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là cô hàng xóm trạc tuổi 30 ở căn phòng đối diện với chồng mình. Cô ta không đẹp, nhưng toát ra vẻ quyến rũ lạ thường. Linh cảm mách bảo tôi rằng, ánh mắt cô ta nhìn tôi ẩn nét kỳ quái, khiến đối phương cảm thấy khó chịu. Tôi hỏi chồng có quen biết người phụ nữ ấy không, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Toàn là dân thuê trọ, ai chả biết. Em quan tâm làm gì!”.
Cách trả lời qua loa ấy khiến tôi không an tâm chút nào. Bỗng một hôm, tôi trèo lên sân thượng ngắm cảnh thì giật mình trông thấy chiếc quần đùi quen thuộc của chồng mình đang phấp phới trên dây phơi của nhà cô hàng xóm đối diện. Không thể nhầm lẫn, đó là chiếc quần một lỗ hở được cắt gọn gàng để cho người mặc thấy thoải mái hơn. Chồng tôi luôn kêu ca là cạp quần đùi chật và cứng, nên mỗi lần mua về tôi lại phải nới rộng ra. Nhưng lúc đang sửa chiếc quần này thì con khóc, chồng cứ giục giã, tôi tiện tay lấy kéo cắt một lỗ vừa vặn trên cạp quần, giúp anh dễ chịu hơn khi mặc.
Tôi dồn dập tra hỏi, anh đành khai thật, người phụ nữ ấy đã ly hôn sau khi chồng bỏ ra nước ngoài sinh sống. Đứa con cũng đi theo cha. Một mình cô ta phiêu dạt về đây, mở công ty, kinh doanh rất phát đạt. Cô ta lớn hơn chồng tôi 5 tuổi. Có lần dây tóc bóng đèn nhà cô ta hỏng nên nhờ chồng tôi sang sửa giùm. Thế rồi họ quen nhau. Một người phụ nữ cô đơn, một người đàn ông sống xa vợ con, họ tìm đến nhau để cảm thông, chia sẻ. Trong một lần say xỉn vì rượu, hai người họ đã không kiềm chế được cảm xúc và chung đụng thân xác. Kể từ đó, họ chính thức trở thành tình nhân.
Tôi một mực đòi ly hôn nhưng anh liên hồi van xin. Anh bao biện đó chỉ là những phút bồng bột của bản thân. Anh vẫn và mãi yêu tôi. Tình cảm dành cho người phụ nữ ấy chỉ là để khỏa lấp nỗi cô đơn khi xa nhà. “Chỉ cần em tha thứ, anh sẽ rời bỏ Nam Kinh về Hàng Châu và không bao giờ quay lại nơi đây”, chồng tôi thề sống thề chết. Vì nghĩ tới con, tôi ngậm ngùi chấp nhận lời cầu xin ấy.
Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm chết người, bởi tâm lý uất ức khi bị phản bội vẫn đeo bám tôi suốt thời gian dài sau đó. Giữa chúng tôi mất dần sự cảm thông, chia sẻ, thậm chí không có đời sống tình dục. Dù anh cố gắng đối xử tốt nhưng mỗi khi muốn mở lòng đón nhận tình cảm của chồng, hình ảnh người phụ nữ xấu xa ấy lại hiển hiện trước mắt.
Trong khoảng thời gian nặng nề ấy đã xảy ra một chuyện động trời khiến mâu thuẫn của hai vợ chồng thêm gay gắt. Vào một buổi tối, anh tới hộp đêm rồi vui vẻ với một cô gái, thậm chí còn cho cô ta số điện thoại liên lạc. Khi cô ta gọi tới, mọi lời lẽ đối đáp của hai người tôi đều nghe rõ mồn một. Vốn đã nguôi lòng để tha thứ cho anh, nhưng hành động quá đáng này khiến tôi thêm thất vọng. Chiến tranh lạnh tiếp diễn, sự uất ức và hận thù dày vò tôi suốt những năm tiếp theo.
Có thể là chính tôi đã bức anh tới bước đường cùng. Anh chủ động đòi ra ở riêng. Tôi chấp nhận mà không mảy may vấn vương. Mỗi tuần hai lần, anh về thăm con gái. Trong khoảng thời gian sống xa nhau, tôi thực sự nhận ra mình còn yêu anh, thời gian có thể xóa nhòa mọi lầm lỗi và vun đắp thứ tình cảm tưởng như đã nguội lạnh. Tôi cũng nhận ra những thiếu sót của mình. Hẹp hòi và nóng tính là những tính nết đã giết chết tình yêu của hai đứa. Tôi tìm anh để nói lên suy nghĩ của mình, thậm chí gửi tin nhắn để giãi bày mọi chuyện, nhưng đáp lại là sự im lặng tới tàn nhẫn của chồng tôi.
Nửa năm sau, anh đề nghị ly hôn với lý do không chịu đựng được sự dày vò của lương tâm. Cách đối xử của tôi khiến anh luôn chìm trong cảm giác tội lỗi. Anh là một người đàn ông, muốn có một cuộc sống bình thường. Chiến tranh lạnh suốt hai năm qua khiến anh kiệt sức. Lời cuối cùng anh dành cho tôi là một câu chúc sáo rỗng: “Hy vọng sau khi chia tay, em sẽ tìm được hạnh phúc mới cho mình”…
Tôi phải làm sao để quên đi mọi chuyện và tiếp tục một hành trình mới? Liệu có thể quên được người đã khiến tôi rơi lệ quá nhiều?”
Theo Đất Việt