"Ngày vợ đẻ, tôi đã làm một việc tày trời"
Tháng cô hồn, nhịn “ấy” 2 tuần rồi mà vẫn đen…
Chồng đòi cắn tím… ngực để yên tâm công tác
Tôi và vợ yêu nhau từ năm thứ nhất đại học, ra trường được 1 năm khi công việc ổn định thì chúng tôi cưới nhau. Từ hồi sinh viên, cô ấy đã có tiếng là khéo giữ người yêu. Bất kỳ cô gái nào có ý định “tăm tia” tôi, không hiểu bằng cách nào mà cô ấy biết và chặn đứng ngay từ đầu. Thực ra tôi chẳng mấy để ý chuyện đó vì tôi xác định yêu cô ấy thật long và muốn cưới làm vợ. Vì vậy tôi không bao giờ có ý định lăng nhăng. Có lẽ vì thế mà tình yêu của chúng tôi luôn êm đẹp.
Hai năm đầu sau đám cưới, chúng tôi ở chung với bố mẹ. Sau đó nhờ tích góp, vay mượn rồi hai bên gia đình hỗ trợ, vợ chồng tôi đã mua được một căn hộ chung cư xinh xắn. Nhà mới của vợ chồng tôi cách nhà bố mẹ đẻ tôi khoảng 30 phút chạy xe máy, cũng tiện đi lại. Vì thế khi vợ tôi sinh con đầu lòng, ông bà nội vẫn thường xuyên chạy qua chạy lại thăm con cháu.
Vợ tôi tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát, khéo léo nên rất được lòng mẹ chồng. Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, cô ấy phải quay lại làm việc. Khổ nỗi mẹ vợ tôi ở quê không quen cuộc sống thành phó và phải chăm sóc cho bố vợ tôi thường xuyên đau ốm nên chúng tôi không dám nhờ vả gì. Còn bà nội dù khỏe hơn nhưng lại phải coi sóc cửa hang nên không thể đóng cửa sang trông cháu được. Bà chỉ có thể chạy qua chạy lại chứ không thể ở hẳn với vợ chồng tôi. Chính vậy chúng tôi chỉ còn cách thuê người giúp việc.
Lạ một điều là, vợ tôi chỉ thích thuê mấy bà giúp việc già, tầm U50. Mấy cô khác dù khéo léo, chăm chỉ, dễ bảo nhưng tuổi tác còn trẻ thì nhất định cô ấy không chịu thuê. Bà giúp việc đầu tiên mà cô ấy thuê chừng gần 60 tuổi. Khi trở về từ trung tâm môi giới việc làm, cô ấy rất tâm đắc. Nhưng bà giúp việc này chỉ ở nhà tôi đúng 3 ngày, đến ngày thứ 3, bà ấy lấy lý do ở quê có việc nên xin nghỉ, rồi nì nèo vợ tôi ứng lương cho nửa tháng, hứa hẹn quay lại làm việc. Vợ tôi chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý đưa cho bà ấy ít tiền.
Thế nhưng bà ấy đi một mạch luôn, một tuần trôi qua mà điện thoại thì không liên lạc được. Vợ chồng tôi lại tức tốc đèo nhau đến trung tâm môi giới tìm người. Chỉ gần 2 tháng mà cô ấy thay đến 5 lần giúp việc. Người thì bỏ mình, người thì mình không chịu nổi. Bí quá tôi gọi về nhờ bà ngoại tìm xem hàng xóm láng giềng có ai lên giúp trông con được không.
Vừa nghe ý định của tôi nói, vợ đã nhéo một cái đau điếng vào bên hông, nhắc tôi bảo mẹ tìm bà nào tầm 50 tuổi chứ đừng lấy gái trẻ. Anh nói mẹ tìm bà nào tầm 50 tuổi ấy, đừng có lấy gái trẻ.
Mẹ vợ tôi nghe lỏm được, thấy lạ nên hỏi luôn: “Gái trẻ thì sao? Càng trẻ càng dễ bảo hơn. Thuê mấy bà già có tuổi khó chiều, đến lúc giận dỗi lại bỏ về nói lung tung khắp làng”. Lúc ấy vợ tôi im lặng chẳng nói gì.
Mấy hôm sau mẹ vợ tôi đưa một cô bé độ 17 tuổi ở quê lên, nói là con gái nhà hàng xóm. Cô bé có vẻ xinh xắn, ngoan hiền, thật thà. Tôi thì chẳng sao, chỉ nghĩ con bé nhìn cũng sạch sẽ thế thì con mình mới sạch sẽ được. Nhưng vợ chưa gì đã giãy nảy lên đòi trả về quê vì lý do: “Nuôi nó ăn trắng mặc trơn, sống ở thành phố chẳng mấy chốc nó “cuỗm” mất chồng chứ chẳng đùa”.
Tôi tưởng mình nghe nhầm nhưng hóa ra không phải. Tôi không hiểu sao vợ lại có suy nghĩ cực đoan như vậy. Khi tôi hỏi chẳng lẽ vợ không tin tưởng chồng thì cô ấy tỉnh bơ bảo: “Tin thì vẫn tin nhưng cứ phải phòng xa cho chắc”.
Mẹ vợ tôi thì rất bực mình với kiểu lý luận ấy. Hơn nữa bà đã hứa hẹn với nhà hàng xóm sẽ cho con bé một công việc, chỗ ở tốt. Ở quê mà thất hứa thì mang tiếng cả làng. Vì vậy mẹ vợ tôi nói dỗi, cuối cùng cô ấy phải xuống nước đồng ý.
Từ hôm có cô bé giúp việc trẻ đẹp, tôi như sống trong cái “trại giam”, làm gì, ngồi đâu, đi đứng thế nào cũng có con mắt của vợ dõi theo canh chừng. Tôi chỉ thoải mái nhất là lúc đi ra ngoài làm việc. Còn hễ cứ về nhà là sau lưng mình lúc nào cũng có “giám sát viên”.
Khoảng 1 tháng, tôi khó chịu quá, bắt vợ ngồi lại nói chuyện thẳng thắn. Tôi bảo vợ chồng sống với nhau thì phải có lòng tin ở nhau, cô ấy nghi ngờ tôi như vậy khiến tôi vừa thấy buồn, vừa thấy bị tổn thương. Thế nhưng vợ tôi vẫn khăng khăng phải làm vậy để giữ tổ ấm.
Vợ tôi dẫn chứng chuyện có người bạn của cô ấy vì quá tin chồng mà không biết chồng ngoại tình với cô giúp việc ngay trong nhà. Chỉ đến khi bắt quả tang tại trận thì người vợ mới ngỡ ngàng biết bị qua mặt từ nửa năm.
Vợ tôi cũng thường xuyên đọc mấy câu chuyện ngoại tình trên mạng và dường như cô ấy bị tiêm nhiễm vào đầu mối nghi ngờ. Bao nhiêu tình huống trên mạng, nhất là chuyện ngoại tình của chồng với người giúp việc, cô ấy tìm đọc hết. Để ngăn chặn trước những tình huống có thể xảy ra, cô ấy tìm mọi cách và đặc biệt quản tôi chặt như thể “phạm nhân”. Từ lúc nào không hay, tổ ấm của chúng tôi như trở thành cái “trại giam” vậy. Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng và không biết phải làm sao với vợ.
Vợ tôi nói sớm muộn cũng cho con bé giúp việc nghỉ. Nhưng khổ nỗi con bé từ nhỏ đã quen chịu cực nên sức chịu đựng của nó rất tốt. Dù vợ tôi có hà khắc thế nào nó vẫn chịu được và lúc nào cũng giữ thái độ vui vẻ. Thằng cu nhà tôi cũng rất quấn quít nó. Từ ngày có con bé, vợ tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi để làm đẹp và chăm sóc bản thân hơn. Nói chung tôi thấy con bé khá được, chẳng chê bai vào đâu được, thế mà vợ tôi…
Sắp tới vợ tôi phải đi công tác 2 ngày. Chiều hôm qua khi tôi đi làm về thì thấy cô ấy gọi thợ đến lắp camera trong nhà. Cô ấy bảo làm thế cho chắc. Tôi cảm thấy vợ mình như có… bệnh. Tôi phải làm sao với căn bệnh hoang tưởng này của vợ đây?
Theo Đời sống & Pháp luật