Vô sinh rồi có nên để chồng đi tìm hạnh phúc mới?
Đau khổ khi bị bồ già lừa cả tình lẫn tiền
Người phụ nữ lầm lỡ và cuộc tình khó dứt với "phi công trẻ"
Tôi là một cô gái sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố mẹ tôi đều làm công chức nhà nước. Lớn lên, với hình thức ưa nhìn, tôi cũng có nhiều người để ý, rồi tôi yêu. Người tôi yêu là một anh bạn học cùng đại học, thời sinh viên nông nổi, yêu là yêu, chứ chẳng nghĩ đến hậu quả sau này. Tôi đã trao đi trinh tiết cho người yêu đầu tiên của mình, nhưng chúng tôi đã không đến được với nhau vì nhiều lý do.
Tôi vô cùng hạnh phúc vì hành động đó của người yêu và cứ nghĩ mình là một cô gái may mắn, hạnh phúc, đã tìm được một người đàn ông có lòng vị tha, sẵn sàng tha thứ cho quá khứ của mình. Nhưng sự thật lại chẳng đơn giản như vậy.
Sau ngày cưới, chồng tôi bắt đầu dày vò, đay nghiến chuyện tôi chẳng còn trinh tiết. Có khi anh mỉa mai tôi là loại đàn bà hư hỏng, mất dạy, không biết giữ mình. Có khi anh lại trách bản thân mình ngu dốt nên mới phải là kẻ “ăn lại” của thằng khác. Những lúc rượu say, anh mượn rượu để chửi bới tôi lăng loàn, mất nết. Thậm chí, có lần anh còn bắt tôi phải so sánh cách anh và ngươi cũ làm tình, xem ai giỏi hơn ai,… nhiều lần anh còn đánh đập tôi thâm tím cả mặt mày, làm tôi chẳng dám ra đường.
Thi thoảng dạy con gái, anh còn nhắc nhở con gái rằng “Sau này đừng có hư hỏng như mẹ mày”. Con tôi còn bé, chẳng thể hiểu mẹ nó hư hỏng như thế nào, nhưng tôi thì hiểu rất rõ anh muốn ám chỉ điều gì.
Sau những đối xử của chồng với mình, tôi cảm thấy sợ anh, tôi chẳng còn yêu anh, nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong lòng, sống với chồng cũng chỉ vì các con. Chẳng lẽ trinh tiết quan trọng như vậy sao, phụ nữ mất trinh đều mất nết, lăng loàn và không xứng đáng được tha thứ hay sao?.
Theo Đất Việt