Tôi đã từng đọc tâm sự của rất nhiều độc giả, đặc biệt là phụ nữ. Tôi đồng cảm với họ, với phận làm dâu, cũng như phận đàn bà. Tôi là phụ nữ 30 tuổi, đã lập gia đình đến nay đã được hơn 3 năm. Chồng tôi và tôi đã có 1 tình yêu đẹp trước khi đến với nhau.
Điều bất hạnh của hai vợ chồng đó là lấy nhau mãi chưa có một mụn con nào. 1 năm, 2 năm rồi 3 năm trôi qua ngôi nhà chúng tôi vẫn vắng bóng tiếng cười của trẻ thơ. Anh yêu tôi nên khi biết kết quả dù rất buồn nhưng chồng tôi vẫn động viên vợ. Anh bảo rằng: “Chúng ta sẽ cố gắng chạy chữa còn nếu em vẫn không thể sinh con được thì mình xin con nuôi”.
Nghe những lời nói đó nước mắt tôi ứa ra, lòng thầm cảm ơn anh nhiều lắm. Bố mẹ anh là những con người có học thức và rất nhẹ nhàng. Cũng chính vì điều đó mà tôi đỡ bị chì chiết hay bị tống cổ ra khỏi nhà như nhiều người phụ nữ khác.
Họ vẫn khích lệ chúng tôi chạy chữa, nhưng tôi hiểu họ buồn và lo lắng rất nhiều. Nhà được mỗi hai anh em, cô em thì đã ra cửa nhà còn mỗi anh con trai mà không có con thì không được. Tôi cũng chạy ngược xuôi rồi nhưng vẫn nhận được cái lắc đầu của bác sĩ.
Có lần về quê, đêm đến tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ chồng còn bố chồng thì ra sân ngồi hút thuốc. Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, đầu bố mẹ chồng tôi bạc nhanh quá. Có lẽ vì họ khao khát một đứa cháu nội, tôi yêu thương họ như chính bố mẹ mình. Nên họ càng thương tôi thì tôi càng thấy có lỗi.
Rồi tôi đòi chia tay anh nhưng chồng tôi không chịu, tôi đã âm thầm tìm được 1 người phụ nữ. Cô ấy muốn sinh con cho anh, tôi đưa cô ấy về nhà ở và nói đó là em họ xa. Nhưng cũng từ đó tôi đi công tác nhiều hơn, ban đầu chồng tôi không thích có phụ nữ khác ngoài tôi ở trong nhà nhưng vì tôi nói khéo nên anh chấp nhận cho cô kia về ở rồi đi học thêm vì gia đình cô ấy khó khăn.
Chồng tôi vốn tốt bụng nên đồng ý, được một thời gian tầm 5 tháng thì anh bắt đầu có tình cảm hơn với cô ấy. Cô gái đó cũng ra sức quyến rũ, dụ dỗ chồng tôi. Tôi biết nhưng giả vờ nhắm mắt cho qua vì có như vậy anh mới có đứa con của riêng mình.
Trái tim tôi đau như bị xé ra hàng trăm mảnh, đau đớn nhưng vẫn phải cười… trong cay đắng. Tôi biết chồng mình đang dần thay đổi chỉ là anh sợ tôi tổn thương nên kín đáo hơn trong mối quan hệ với cô bé kia.
Một đêm, tôi và chồng đi ngủ. Nửa đêm anh lén vợ dậy, tôi cứ nghĩ anh đi vệ sinh nên nằm chờ. Ai ngờ anh qua phòng bên cạnh nơi cô ấy đang nằm. Tiếng rên rỉ, tiếng ân ái của họ khiến tôi đau thắt lồng ngực. Run rẩy đưa tay bấu víu lấy tường cố đi vào phòng và nằm xuống.
Nước mắt cứ thế thi nhau rơi, tôi cắn răng chặt vào chăn để tiếng nấc không cất lên. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau chứng kiến chồng mình đang ôm ấp và làm chuyện đó với một người đàn bà khác mà mình chẳng thể làm gì. Hai căn phòng cách nhau 1 bức tường mà cảm xúc khác nhau quá. Tiếng rên rỉ đó khiến tôi run rẩy đau đớn như con thú bị thương dính nước mưa vậy.
Chồng tôi quay lại phòng và nằm bên vợ sau khi đã thỏa mãn. Tôi giả vờ ngủ nhưng mặt quay vào tường nước mắt cứ lặng lẽ tuôn. Tôi biết anh cũng nằm không ngủ được.
Đây là kế hoạch của tôi, có lẽ khi yêu đàn bà có thể sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho người đàn ông của mình kể cả việc dâng hiến họ cho người đàn bà khác. Nhưng nỗi đau đó còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau thể xác.
Hôm sau tôi xách va li bước đi, có lẽ đã đến lúc tôi phải đi rồi. Cô gái ấy sẽ thay tôi làm điều mà cả cuộc đời này tôi không làm được. Biết làm gì hơn ngoài lời chúc phúc, đàn bà không biết đẻ cũng là… một cái tội.
Theo Một Thế Giới