Đừng có vênh vang, chồng chị chỉ coi em là “rau sạch” thôi
Khổ vì nhà có cô giúp việc trẻ đẹp
Vợ anh sồ sề xấu xí lắm, chẳng được thon thả quyến rũ như em đâu
Tôi là một độc giả chăm đọc các bài tâm sự của trang mình và khi tôi thấy các chị, các mẹ chia sẻ nỗi đau bị phản bội, tôi thực sự rất cảm thông. Tôi biết ai bị phản bội cũng vô cùng đau đớn nhưng đến khi rơi vào hoàn cảnh đó tôi mới thấm nó đau thế nào.
Tôi đã có gia đình và có 1 đứa con nhỏ, nó mới được gần 3 tháng tuổi thôi. Trời thương vì dù bị đẻ non nhưng con tôi vẫn khỏe mạnh và phát triển bình thường chứ không quá yếu. Mỗi lần nhìn thấy con là nước mắt tôi lại rơi. Khổ thân con khi có người bố phản bội gia đình khi nó còn trong trứng nước.
Tôi và chồng yêu nhau hơn 1 năm rồi mới cưới. Anh khá điển trai và khá trau chuốt ngoại hình. Tôi là nhân viên của một công ty truyền thông còn chồng là nhân viên kinh doanh nhà đất. Hai vợ chồng may mắn vì bố mẹ có điều kiện nên lấy nhau về đã có chung cư ở chứ không phải vất vả thuê nhà như nhiều cặp vợ chồng khác.
Lấy nhau về tôi chưa có con ngay mà còn kế hoạch 1 thời gian để vợ chồng có thời gian đi chơi với nhau. Chồng tôi khá chiều chuộng vợ, anh hay tặng tôi nhiều bộ váy và hay đưa tôi đi ăn gặp gỡ bạn bè. Nhiều khi tôi cứ ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất khi có được người chồng như vậy.
Sau nửa năm thì tôi có thai, thời gian này chồng cũng khá chiều chuộng hai mẹ con. Nhưng do đang trong thời kỳ cấm vận nên nhiều lúc anh cũng có vẻ vật vã, chồng tôi vốn là người có nhu cầu khá cao. Nhiều lúc tôi an ủi bảo chồng: “Để con khỏe mạnh nên anh cố gắng nhé”. Chồng nhìn tôi cười xòa.
Khi tôi có bầu được hơn 7 tháng thì mẹ tôi qua ở chung với hai vợ chồng để tiện chăm sóc tôi. Thời gian này tôi xin nghỉ hẳn ở nhà để chờ sinh vì sức khỏe tôi hơi yếu.
Khi con được hơn 8 tháng, chồng nói phải đi công tác Sài Gòn. Vì tôi có mẹ chăm nên vui vẻ nói chồng đi nhanh rồi về, chồng kéo va li ra đi rồi còn dặn vợ đủ điều rằng giữ gìn sức khỏe này nọ. Ai ngờ những ngày tháng đen tối cũng bắt đầu từ đây.
Chồng đi được 4 ngày thì tôi chuyển dạ và không ngờ rằng tôi lại sinh non trong khi đáng lẽ còn gần 3 tuần nữa tôi mới sinh. Cả gia đình cuống cuồng đưa tôi đến bệnh viện, ơn trời mẹ con tôi bình an. Mẹ tròn con vuông, nhưng con tôi vẫn phải nằm lồng kính gần 1 tháng. Tôi sinh con khi không có chồng bên cạnh nên rất tủi thân. Mọi người gọi anh về nhưng gọi mãi anh mới cầm máy. Anh bảo bận họp nên tắt máy.
Chồng tôi đáp máy bay về Hà Nội trong ngày hôm sau. Anh vui mừng vì mình đã được làm bố nhưng anh cũng buồn vì tôi sinh non và không ở bên hai mẹ con lúc khó khăn nhất.
Hôm đó mẹ tôi về nhà lấy cho tôi ít đồ, tôi bảo: “Mẹ cầm điện thoại vào giúp con”. Tại nằm bệnh viện buồn nên tôi muốn cầm điện thoại lên mạng đọc báo và lướt web cho vui. Ai ngờ lúc mở máy ra, bạn tôi nó gửi tin nhắn đến hỏi: “Đây có phải chồng mày không? Tao thấy nó đi nghỉ mát với con nào đây này”. Tin nhắn được gửi vào thời khắc tôi đang vật vã đau đớn trong bệnh viện.
Tay tôi run rẩy, điện thoại rơi xuống. Vết đau đẻ lúc này không thấm vào đâu so với nỗi đau bị phản bội. Tôi nhìn chồng bằng ánh mắt căm thù, nhìn đứa con sinh non tội nghiệp của tôi thì tôi lại càng giận, càng hận. Anh ta đã diễn kịch bao nhiêu lâu rồi mà tôi không hay biết. Thì ra anh ta không đi công tác mà là đưa người tình đi du lịch để kỷ niệm lễ sinh nhật của cô ta.
Sau vụ đó gia đình hai bên quay sang chì chiết chồng còn tôi không muốn nhìn mặt không muốn nói câu gì với anh ta. Cứ nhìn thấy là lại muốn nổi điên lên, con tôi còn đỏ hỏn mà bố mẹ nó đã thế này. Tôi thực sự không biết phải làm sao nữa. Nỗi đau bị phản bội cứ khiến tôi đau đớn, khổ sở. Hiện tại tôi thấy mình bị u uất, bế tắc. Tôi phải làm gì với cuộc hôn nhân này đây?