News

6/recent/ticker-posts

Vợ ơi! Con ngủ rồi kìa, tranh thủ chiều chồng tý đi

Thằng bé lại có tật chơi đêm, 12 giờ mà mắt vẫn mở thao láo, lưỡi đưa đi đưa lại như muốn nói chuyện với bố mẹ. Chồng mình thì dường như không thể kiềm chế nổi nữa rón rén kéo áo vợ...

Chết lặng với tin nhắn ngoại tình của chồng
Tình cũ đã có vợ vẫn quay lại lấy đi sự trong trắng của tôi
Thất vọng vì bạn gái vừa tán tỉnh đã đồng ý vào nhà nghỉ

Sau khi cưới, vợ chồng mình đã được bố mẹ chồng tặng cho một căn nhà riêng. Bạn bè nhiều đứa ghen tị với mình, chúng nó suốt ngày than thở:

- Bà là sướng nhất rồi đấy. Lấy chồng có nhà riêng, chẳng phải chung đụng khó chịu, vợ chồng làm gì cũng thoải mái.

- Ừ thì… từ từ rồi các bà cũng được như thế thôi.

Lúc ấy mình thấy đúng là được ở riêng thì thoải mái thật. Vợ chồng thích ăn thì nấu không thích thì ra tiệm chứ nếu có bố mẹ chồng thì chắc chắn là phải đều đặn cơm ba bữa rồi. Đấy là chưa kể đến chuyện sinh hoạt vợ chồng, phải nói là cực kì thoải mái. Có thể hành sự ở bất kỳ không gian nào trong ngôi nhà mỗi khi vợ chồng nổi hứng chứ không chỉ bó buộc trong mỗi cái phòng ngủ.

Chuyện sinh hoạt của vợ chồng mình sau khi cưới khá thoải mái. (Ảnh minh họa)

Anh xã nhà mình đặc biệt rất có hứng với cái ghế sofa ở phòng khách vậy nên nhiều hôm hai vợ chồng ngủ luôn ở đó đến sáng, kể cũng lãng mạn chẳng khác phim ấy chứ.

Vậy nhưng cái thời vui vẻ ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi mẹ chồng mình úp mở bắn tin muốn có cháu. Vợ chồng lại phải thực hiện nghĩa vụ cao cả duy trì nòi giống. Có bầu rồi thì lại phải giữ gìn sức khỏe cho con, chả dám nổi hứng kiểu như bất thình lình trong nhà tắm hay nửa đêm nửa hôm nữa. Cứ như thế, chuyện tế nhị bắt đầu thành hết sức tế nhị dù có ở nhà riêng.

Rồi tới lúc mình đẻ, tháng đầu tiên thì mẹ mình lên chăm cháu, tối bà ngủ cùng hai mẹ con luôn. Quê mình ở xa nên bà lên chăm con gái và cháu đến đúng khi mình hết cữ thì bà thì về hẳn. Suốt thời gian ấy vợ chồng mình chỉ dám nắm tay mỗi khi có dịp gần nhau. Thỉnh thoảng mình nhắn tin trêu chồng:

- Chồng ơi, bà với con ngủ rồi, hay là vợ sang phòng chồng nhé.

- Vừa mới đẻ được tháng mà đã máu thế vợ. Cẩn thận không thằng Bin lại có em ngay thì chết.

- Vợ chỉ sợ chồng thèm quá không chịu được thôi.

-Thèm quá thì ra ngoài, phải để chồng đổi gió chút chứ.

- Chồng dám à???

-  Thôi chồng xin… Ôm con ngủ đi cho con nó ngủ, con thức dậy bây giờ.

Bà ngoại về thì bà nội lại qua trông cháu giúp nhưng vì nhà bà gần đó nên tối bà không ngủ lại. Đêm đầu tiên sau hơn ba tháng vợ chồng không được gần nhau, hai đứa mừng rơi nước mắt nhưng cũng chẳng dám hành sự ngay lập tức vì cu Bin vẫn còn thức. Thằng bé lại có tật chơi đêm, 12 giờ mà mắt vẫn mở thao láo, lưỡi đưa đi đưa lại như muốn nói chuyện với bố mẹ. Chồng mình thì dường như không thể kiềm chế nổi nữa rón rén kéo áo vợ.

- Chồng để vợ vỗ cho con ngủ đã. Làm gì mà vội vàng thế chứ, nhịn  mấy tháng nay rồi, giờ nhịn thêm 30 phút nữa có sao đâu.

- Ừ,  vợ cho con ngủ đi, chồng đợi thêm vậy.

Thế nhưng tính mình dễ ngủ, ru con ngủ thì mình cũng lăn ra ngủ luôn. Chồng ngồi phòng ngoài xem ti vi thấp thỏm mãi không thấy vợ gọi, lúc quay vào thì vợ đã ngủ lăn ra từ bao giờ.

vo-chong1-blogtamsuvn
Dậy đi vợ, con ngủ rồi kìa tranh thủ chiều chồng tí đi. (Ảnh minh họa)

- Vợ, ơi dậy đi.

- Sao thế, để vợ ngủ đi chồng.

- Dậy đi vợ, con ngủ rồi kìa tranh thủ chiều chồng tí đi.

Lúc này mình mới sực nhớ ra công việc trọng đại chưa làm nhưng mà buồn ngủ lắm rồi, mắt chẳng mở nổi thì làm ăn cái nỗi gì nữa.

- Thôi để mai đi chồng, mai vợ sẽ cho con ngủ sớm, giờ vợ buồn ngủ lắm rồi.

Vậy là anh ấy đành ngậm ngùi chấp nhận đi ngủ, chờ đến ngày hôm sau. Và cũng từ đó trở đi vợ chồng mình toàn phải đợi con ngủ mới dám hành sự. Lúc chưa đi làm thì chẳng ảnh hưởng gì vì hôm sau mình có thể ngủ bù nhưng lúc đi làm rồi thì buổi sáng bơ phờ luôn.

Nhiều lần đến công ty thấy mình vừa sáng đã gục xuống bàn, mấy chị đồng nghiệp lại trêu:

- Hôm qua vợ chồng lại quá sức à?

- Chị ơi, giờ em ước có mẹ chồng sống chung để một ngày được đi ngủ sớm và không phải tỉnh dậy bất thình lình giữa đêm chị à.

- Gớm mới chỉ bắt đầu thôi cô ơi. Còn phải chiến đấu dài dài nhá. Con cô còn bé chưa biết gì đấy, lúc nó hai, ba tuổi không cẩn thận nó bắt tại trận thì bố mẹ chỉ có nước độn thổ.

- Thế á chị? – Mình hoảng hốt kêu lên rồi lại gục xuống bàn.

Các mẹ đã qua cái giai đoạn này có kế sách nào hay thì chia sẻ giúp mình với, chứ mình là  mình thấy sợ rồi đấy.


H.P/ Theo Một thế giới