Sau 20/10 mới biết quà chồng tặng chỉ là “đồ thừa”
Chồng đi "ăn vụng" còn tôi lĩnh trọn đòn ghen thay anh
Chồng ngoại tình chỉ vì tôi không đáp ứng được “nhu cầu”
3 năm làm vợ anh là 3 năm tôi sống trong nỗi đau đớn, nhục nhã ê chề. Người ta nói “một ngày nên nghĩa vợ chồng”, vậy mà tôi sống với anh cũng đã tròn 3 năm, có với nhau một đứa con mà anh vẫn coi tôi không bằng gái làng chơi.
Ai cũng có quá khứ, ai cũng từng mắc sai lầm. Điều quan trọng là trước khi quyết định kết hôn tôi đã nói hết những bí mật của bản thân mình với anh, và anh đã thông cảm, đã cho tôi cơ hội sửa sai… tại sao khi đó anh có thể chấp nhận tất cả để yêu tôi còn khi cưới nhau về anh lại lấy quá khứ đó để dằn vặt tôi?
Gia đình tôi rất nghèo lại đông con, nên sau khi học hết lớp 8 tôi bỏ lên thành phố mong cuộc sống sẽ tốt hơn. Khi đó tôi bơ vơ một mình làm đủ các công việc từ bán báo, dọn dẹp, rửa chén bát, phát tờ rơi… Cuộc sống đó dù có vất vả đến đâu cũng vẫn đủ ăn nhưng nếu về quê nghèo thì ngay đến cơm ăn cũng chẳng đủ. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ quay về làng quê ấy, tôi sợ những ngày vay nợ khắp nơi, những bữa cơm không no, nhưng đêm không ngủ được vì đói.
|
Rồi những ngày bươn trải ở thành phố cứ thế trôi đều, tôi lớn lên ngày càng xinh đẹp, trời phú cho tôi gương mặt đẹp, nước da trắng ngần. Ở cái chốn đất chật người đông này có thêm chút nhan sắc làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Từ đó tôi bỏ những công việc nặng nhọc để bước chân vào con đường “nhàn nhã” như bao người con gái đẹp thích sống sung sướng vậy. Nhờ một cô bạn tôi quen khi lên thành phố đã giới thiệu cho tôi vào một nhà hàng làm nhân viên. Lúc đầu tôi vẫn ngỡ chỉ là vào đó rót rượu, dọn dẹp phòng mà mỗi tháng được đến 5, 6 triệu chưa kể đến tiền khách thưởng, nào ngờ tất cả chỉ là trò lừa bịp.
Đến đó làm việc tôi mới biết hóa ra đây là công việc “nhàn nhã” mà mọi người vẫn nói. Ban đầu là “bán” nụ hôn, “bán” những cái ôm, sau đó là “bán” luôn thân xác và tâm hồn mình. Tiền bạc, sự giàu sang, nhung lụa đã che mắt tôi, càng ngày tôi càng lấn sâu hơn, không có cách nào thoát nổi. Cho đến khi gặp anh tôi mới biết thế nào là yêu, thế nào là hạnh phúc, khi đó thứ tôi cần là sự bình yên chứ không phải là tiền bạc. Tôi đến với anh, trao cho anh nụ hôn, trao cho anh tất cả những gì tôi có. Nhờ có anh tôi mới có đủ can đảm để dứt bỏ “công việc” đó.
Ngay từ đầu anh đã biết về con người tôi, về những việc tôi đã làm, thậm chí khi yêu anh tôi đãtâm sự hết với anh tất cả, không giấu anh bất cứ điều gì. Anh an ủi, vỗ về tôi và nói không quan tâm đến quá khứ. Cho đến khi kết hôn tôi mới biết quá khứ đã xảy ra thì chẳng có gì có thể xóa sạch, đàn ông có rộng lượng đến đâu cũng không thể chấp nhận lấy một cô gái làng chơi về làm vợ.
Những ngày đầu sau khi kết hôn tôi cũng đã được hạnh phúc, chính thức được làm vợ, được “lên giường” đúng nghĩa. Vậy mà không bao lâu sau niềm hạnh phúc ấy cũng vụt tắt khi anh không thể sống cùng với quá khứ của tôi. Mỗi lần ân ái anh đều hỏi tôi “Với những người đó em cũng nhẹ nhàng như thế này chứ?” hay “em đã từng làm như vậy với bao nhiêu người đàn ông, anh là người thứ bao nhiêu…?”. Những câu nói của anh như sát muối trái tim tôi, tôi đau lòng đến nghẹt thở.
Tự biết bản thân mình sai, lại không thể trách anh, nếu có trách tôi chỉ có thể trách chính bản thân mình nên những tháng ngày sống trong nỗi đau đớn, nhục nhã ấy tôi vẫn cố gắng quan tâm anh, vẫn chăm sóc anh và coi anh là người đàn ông tốt nhất. Nhưng tất cả những gì tôi cố gắng vun đắp vẫn không đủ để xóa tan quá khứ lầm lỗi của mình.
Những ngày tháng sau này tôi như sống trong địa ngục. Anh nói anh yêu tôi, những mỗi lần ân ái với tôi anh lại tưởng tượng đến tôi trong quá khứ. Chỉ cần anh thấy tôi nói cười với bất cứ người đàn ông nào anh đều tỏ ra ghen tức. Cơn ghen của anh ngày càng đáng sợ. Tôi không biết mình có thể chịu đựng đến bao giờ những lần đòn roi, nhưng lần cắn xé, những khi anh lôi tôi từ phòng khách lên phòng ngủ… Tôi ao ước tìm lại được cảm giác anh quan tâm, ân cần, nhẹ nhàng với tôi.
Giờ đây người đàn ông tôi yêu thương nhất lại khiến tôi run sợ. Mới đây anh nói với tôi “Trước đây cô chiều khách như thế nào giờ cô phải chiều chồng gấp trăm lần. Thậm chí bây giờ cô còn không bằng gái làng chơi. Nỗi đau đớn, nhục nhã nhất của tôi là đã yêu và cưới một đứa con gái như cô…”.
Bây giờ tôi không biết mình nên làm thế nào. Cứ tiếp tục kéo dài cuộc sống này hay tìm cho mình một lối thoát riêng, rồi còn con trai tôi, nó còn quá nhỏ. Có cách nào để người đàn ông tôi yêu thương nhất trở về là anh của trước kia?
THÙY LÂM