Bồ của chồng đem clip nóng đến ép tôi ly hôn
Bắt gặp tin nhắn mẹ hẹn đi nhà nghỉ với người đàn ông khác
"Vượt rào" với chị hàng xóm hơn 14 tuổi
Ngay từ khi còn là sinh viên tôi đã được nhiều người quý mến bởi cách cư xử biết trên biết dưới, và cũng vì tính cách dễ gần, lúc nào cũng cười đùa, chẳng ghét, chẳng thể giận ai bao giờ. Cũng chính vì thế mà tôi có rất nhiều bạn, nhiều “em nuôi”. Một trong số những cô “em nuôi” ấy có Hồng là cô bé được tôi quan tâm nhiều nhất.
Khi đó, tôi đang là sinh viên năm cuối còn Hồng mới chập chững bước chân vào cánh cửa đại học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Hồng là đôi má núm đồng tiền và làn da trắng nõn nà. Cô bé xinh xắn đáng yêu, giọng nói nhỏ nhẹ hệt như dáng người. Tôi quen Hồng ở câu lạc bộ tình nguyện của trường, lúc đó tôi đứng trên cương vị là “nhà tuyển dụng”, còn Hồng đang cố gắng thể hiện để được nhận vào câu lạc bộ.
Cô bé đã thuyết phục tôi bởi giọng hát trong trẻo, khi ấy tôi quyết nhận Hồng vào ban văn nghệ của đội. Và cũng kể từ đó Hồng thân thiết với tôi như chị em. Hồng tâm sự rất nhiều về bản thân, từ việc làm thế nào để đỗ đại học, rồi theo học ra sao khi gia đình khó khăn lại đông anh chị em, hay kể cả ước mơ sau này…
|
Biết được hoàn cảnh của Hồng tôi lại càng thương cô bé hơn. Trong suốt năm học cuối cùng của đời sinh viên tôi cố gắng giúp Hồng bằng tất cả khả năng của mình. Ngoài những suất học bổng cô bé tự phấn đấu có được thì tôi cũng thường xuyên lấy danh nghĩa câu lạc bộ trao cho Hồng những phần thưởng riêng. Có gia đình nào cần gia sư tôi cũng tìm về cho Hồng. Mặc dù gia đình tôi thuộc vào diện khá giả nhưng với tính cách kiên cường của Hồng tôi biết chắc chắn cô bé sẽ không nhận bất cứ vật chất gì từ tôi.
Nhìn cô bé ngược xuôi vừa học vừa làm mà tôi thương, nhiều khi tôi nghĩ cô bé con này sẽ tự mình chống chọi được đến bao giờ. Sau khi tốt nghiệp địa học tôi lại càng lo hơn. Muốn đón cô bé về nhà ở cùng để cô bé không còn phải lo tiền thuê nhà mỗi tháng nhưng tính bố tôi khá nghiêm khắc, ông không thích sống chung với người lạ, mặc dù đã nhiều lần tôi nói tốt về cô bé.
4 tháng sau khi tốt nghiệp đại học tôi lên xe hoa về nhà chồng. Hai vợ chồng tôi được bố mẹ mua cho một căn hộ chung cư nên cuộc sống vợ chồng bước đầu khá thoải mái. Chồng tôi là người đàn ông tốt, lịch lãm, có công việc ổn định. Chúng tôi quen biết nhau được gần 1 năm thì cưới, mặc dù chưa thật sự hiểu hết về nhau vì cả hai cùng bận nên cũng ít có thời gian riêng tư nhưng cả hai đều quyết định kết hôn để sớm ổn định.
Sau đó một thời gian tôi mang thai, viện cớ bầu bí nên tôi bàn với chồng để Hồng về sống cùng cho có người chăm sóc, đỡ đần, nhất là những lúc anh đi công tác xa nhà. Nghe có lý nên chồng tôi đồng ý để cô em nuôi về sống chung với vợ chồng tôi.
Những ngày đầu có Hồng về sống chung tôi vui mừng, hạnh phúc và cười nhiều hơn. Nói chung cuộc sống của tôi lúc đó hệt như những gì đã từng mơ ước, nó không còn tẻ nhạt như quãng thời gian chồng tôi thường xuyên đi công tác xa nhà. Từ đó tình cảm chị em chúng tôi càng thêm khăng khít, chồng tôi cũng tỏ ý hài lòng về cô em nuôi của vợ, quý mến Hồng không khác gì em gái.
Nhưng cũng chính vì quá tin tưởng em nuôi, tin tưởng vào lòng thủy chung của chồng mà tôi sắp mất chồng, mất đi mái ấm gia đình. Ngỡ tưởng chồng tôi quan tâm đến Hồng như anh trai quan tâm em gái nào đâu sự thật đằng sau đó là thứ tình cảm vụng trộm. Hóa ra suốt 3 tháng qua Hồng đang “giúp” tôi làm nhiệm vụ của một người vợ, còn chồng tôi vì ham muốn của bản thân mà coi em nuôi là vợ mình.
Chỉ khi thấy cô em nuôi có biểu hiện lạ hệt như những triệu chứng thai nghén nên tôi mới để ý. Đến khi biết rõ mười mươi Hồng có thai tôi gặng hỏi cô bé kể lại đầu đuôi sự tình. Giờ đây tôi không biết nên thương hay nên trách Hồng nữa. Con bé quá dại dột và thật thà hệt như những con người vùng núi. Con bé nói vì mang ơn vợ chồng tôi nên không nỡ từ chối chồng tôi. Sau bao lần năn nỉ, thậm chí chồng tôi còn nói khó “anh chị tốt với em như vậy, chị Lan đối xử với em còn tốt hơn em gái mình, nay chị bụng mang dạ chửa không thể làm tròn trách nhiệm của người vợ. Nếu em là người biết sống, biết cách cư xử thì em nên biết đền ơn đáp nghĩa…”.
Có lẽ chồng tôi biết con bé thật thà, xuất thân từ vùng núi nên mới nói vậy để con bé suy nghĩ và đền ơn đáp nghĩa. Tôi cay đắng và trách bản thân nhiều hơn vì đã không lo toan được gia đình, lại khiến cô em gái ngốc nghếch mất đi đời con gái. Càng cay đắng hơn khi người chồng đầu ấp tay gối nỡ làm ra chuyện tày đình này, phản bội vợ hại đời em gái nuôi. Giờ đây tôi nên giải quyết chuyện này ra sao? Tôi đau đớn quá!
HOÀNG THÙY