“Làm tí” buổi trưa với sếp mà nhận cái kết quá đau
Tâm sự của người vợ 8 năm chưa 1 lần được chồng thỏa mãn 'chuyện ấy'
Đàn bà vô dụng như cô có làm gái cũng không ai thèm
Khi phát hiện ra chồng ngoại tình, tôi làm ầm ĩ lên vì quá sốc. Bình thường tôi không bao giờ nghĩ là ông chồng đạo mạo và nhìn chuẩn chu như chồng tôi có thể làm việc động trời như thế.
Hàng miễn phí không xài thì đúng là thằng ngu!
Đúng là không biết ma ăn cỗ khi nào. Có ai ngờ được là một thầy giáo dạy văn, suốt ngày đề cao nhân văn, đạo đức lại có thể đi làm cái việc bại hoại nhân cách đến thế. Chồng tôi tằng tịu với chính sinh viên mà chồng tôi hướng dẫn làm luận văn.
Những tưởng rằng sau khi làm luận văn kết thúc thì mối tình thầy - trò này cũng tan mây khói. Nếu đã thế thì làm sao tôi phát hiện được ra. Đằng này chồng tôi vẫn cứ hằng ngày gọi điện, nhắn tin và bí mật hẹn hò với cô ta. Tôi chẳng hiểu cô ta tìm thấy gì ở người đàn ông như chồng tôi. Bởi chí ít chồng tôi cũng hơn cô ta đến cả một giáp chứ chẳng chơi. Mẫu đàn ông cổ lổ xỉ, lại suốt ngày rao giảng luân thường đạo lý nhưng thực tế chẳng ra gì như thế này mà cũng khiến cô ta ngoan ngoãn cung phụng trong suốt 2 năm!
Tôi phải nói là ngoan ngoãn cung phụng vì khi tôi hét vào mặt chông tôi trong cơn điên khùng vì bị phản bội thì chồng tôi chỉ thản nhiên bảo tôi: "Cô nhìn lại mình xem, cô sướng quá hóa rồ mà không biết. Cô ta chỉ là một đứa thay cô làm việc mà cô lẽ ra phải làm. Mà cô ta không đòi hỏi tôi phải chu cấp một đồng nào cả. Hàng miễn phí mà không xài thì tôi đúng là thằng ngu, cô hiểu chưa?"
Tôi lảo đảo khi nghe những lời này thốt ra từ miệng chồng tôi. Sống với nhau cả chục năm rồi, đúng là nhìn mặt, nhìn người nhưng không biết người. Tôi đúng là có mắt như mù. Cứ tưởng là lương giáo viên của chồng ba cọc ba đồng, tôi ôm hết việc lo lắng kiếm tiền cho con ăn học. Những tưởng chồng sẽ trân trọng mình nhưng không ngờ mọi thứ lại ra nông nổi này. Chồng tôi buộc tội tôi là tham tiền, "ngửi thấy mùi tiền là bị say máu" nên kiếm tiền mà quên mất bổn phận làm vợ.
Nghĩ lại tôi thấy thương mình, khốn nạn thay cũng là thân phận đàn bà mà sao số tôi lại vất vả đến thế. Trước tôi lấy chồng tôi cũng chỉ vì thấy cái vẻ đạo mạo, chỉnh chu của thầy giáo đánh lừa. Nhưng không ngờ lớp áo thầy tu không làm nên tu sĩ. Tôi kinh tởm nhìn chồng.
Lúc đầu tôi cũng đã định tìm nhân tình của chồng đánh ghen. Nhưng rồi tôi lại thôi vì tự bản thân tôi cũng thấy thương cho phận đàn bà của cô ta. Đường quang không đi lại đâm sầm vào bụi rậm như thế này. Đúng là số cô ta còn tệ mạt hơn tôi vì ít ra tôi còn có một danh phận đàng hoàng.