News

6/recent/ticker-posts

Nhờ có đôi giày lạ mà tôi biết "Người ta ăn ốc còn tôi đổ vỏ"

Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ, thậm chí em còn liên tục giục con “gọi bố đi con, đây mới là bố con biết không, gọi bố Hòa đi, thơm bố Hòa đi… bố kia không phải bố đẻ con, đây mới là bố con…”.

Vợ bắt quả tang tôi đang vui vẻ cùng người tình trên ghế sofa
Nuốt nước mắt nhìn chồng đưa bồ về nhà làm tình ngay trên ghế sofa
Nhân tình của chồng ôm bụng bầu đến bắt đền
Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề như ngày hôm nay. Tôi đã phải bỏ qua bao điều tiếng không hay về em để cưới em, thậm chí tôi cũng đã phải chống lại gia đình, bạn bè để quyết tâm mang đến cho em một cuộc sống tươi đẹp. Nào ngờ đâu ngày hôm nay – sau hơn 2 năm chung sống tôi mới biết mình chẳng khác nào con rối để em qua mặt, và điều khiển. Bao năm qua em lừa dối tôi lén lút qua lại với tình cũ, đứa con ngày đêm tôi chăm lo cũng là con người. Uất hận cho cảnh “người ta ăn ốc còn tôi đổ vỏ”.
Nếu không phải chính mắt tôi trông thấy em cùng gã đàn ông đó âu yếm nhau ngày trong nhà tôi, và chính tai tôi nghe em bắt con trai mình gọi người đàn ông kia là bố thì không đời nào tôi tin em đang tâm tàn nhẫn với tôi như vậy.

Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ (Ảnh minh họa).

Hôm đó, đã muộn mà không thấy vợ về nhà cơm nước như mọi khi, thậm chí cũng không thấy con ở nhà, Linh tính mách bảo có chuyện chẳng hay xảy ra, tôi nhấc máy gọi vội cho chị giúp việc thì chị chỉ nói “cô Liên nói hôm nay anh chị cho cháu về quê nên cho tôi nghỉ việc 2, 3 ngày”. Tôi đang bận công việc công ty tối mắt tối mũi ra làm gì có chuyện về quê. Nếu theo đúng lịch thì hôm nay tôi đi công tác 2 ngày bên Thái Lan cùng sếp tổng, nhưng trước đó sếp đã hủy lịch tôi cũng có nhắn tin về cho em để em ở nhà chuẩn bị cơm nước.
Không có lý gì em lại nói với giúp việc như vậy. Ngay sau đó tôi lại gọi điện về quê hỏi bố mẹ, cả hai nói không thấy vợ tôi về, cũng không thấy cô ấy nói gì đến chuyện cho cháu về quê. Bố mẹ vợ tôi cũng nói cô ấy không về. Tôi có gọi điện cho vài người bạn quen thân với vợ để hỏi, nhưng không ai biết. Suốt 1 tiếng đồng hồ tôi gọi cho em nhưng em đều tắt máy, sự việc càng trở nên rắc rối, tim tôi đập nhanh hệt như có sự chẳng lành.
Tôi phóng xe khắp nơi tìm vợ. Cả đêm tôi lang thang ngoài đường, thậm chí đã có lúc tôi muốn vô luôn sở cảnh sát để báo em mất tích, nhưng vẫn cố gắng nhủ lòng là em chỉ đang đưa con đi đâu đó chơi thôi nên tôi đành quay xe về nhà biết đâu lúc này em đã đang ở nhà chờ sẵn tôi. Quả đúng thật, khi về đến nhà cũng là 5h sáng tôi mừng mừng tủi tủi vì thấy đôi dép của con và em dựng sẵn trên tủ, nhưng kỳ lạ thay bên cạnh đó lại có đôi giày của gã đàn ông lạ.
Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ, thậm chí em còn liên tục giục con “gọi bố đi con, đây mới là bố con biết không, gọi bố Hòa đi, thơm bố Hòa đi… bố kia không phải bố đẻ con, đây mới là bố con…”. Tôi đau đớn, chua xót nghe từng lời em nói. Tôi đẩy cửa phòng mạnh rồi lao vào ném hết chăn màn xuống, vợ tôi cùng gã đàn ông lạ tím tái mặt vơ vội đống quần áo trên giường mặc lại.
Tôi không nhớ nổi lúc đó mình đã làm gì, giải quyết vấn đề ra sao. Nhưng những cú đấm liên hoàn tôi giáng xuống cho gã đàn ông kia thật khủng khiếp, mặc cho những lời van xin, quỳ lạy của em. Cho đến khi gã đó ngã khụy xuống tôi mới dừng tay. Nhìn con khóc tôi lại nghĩ đến câu nói của vợ “đây mới là bố con… bố kia không phải bố đẻ con…” khiến tôi có cảm giác xa lánh thằng bé, hóa ra bao lâu nay tôi vẫn đang nuôi con cho kẻ khác, coi con người như máu mủ ruột thịt của mình.
Bây giờ tôi đang chờ ngày tòa án gọi, không còn cách nào có thể cứu vãn tình hình, tôi buộc phải ly hôn, phải xa rời người phụ nữ tôi yêu nhất. tôi không đủ mạnh mẽ và bao dung cho người vợ đã phản bội, “cắm sừng” chồng được. Điều tôi đau buồn, day dứt nhất là phải từ bỏ cả thằng bé, tôi yêu thương nó, chưa bao giờ tôi coi nó là con người ta, nhưng sự thật rõ mươi mươi. Tôi không có quyền nuôi con. Hóa ra nỗi đau “người ăn ốc, người đổ vỏ” mà người ta vẫn nhắc đến là như thế này đây.
PHAN ĐĂNG