Chết lặng với clip nóng trơ trẽn mà người tình của chồng gửi tặng
Vợ tôi trộm tiền chồng đi bao bồ trẻ
Bi kịch của gã đàn ông làm chị vợ có bầu
Chiều tối đi làm về kiểu gì tôi cũng nhìn thấy dấu vết của cuộc mây mưa tranh thủ ban trưa của chồng. Khi thì chiếc quần lót vứt ở đâu đó ngay cạnh kẽ sofa, khi thì vỏ bao cao su xé vội, khi thì gối tựa lưng sofa vứt đầy ra nhà để lấy chỗ cho cuộc tình.
Tôi lại cay đắng đi dọn dẹp mà không dám lên tiếng lấy một câu về chồng và ả tình nhân trơ trẽn ấy. Danh chính ngôn thuận là vợ nhưng đến khi chồng ngoại tình, dắt gái về nhà tôi lại không thể lên tiếng.
Chẳng phải tôi nhu nhược hay kém cỏi gì mà để chồng và tình nhân “đè đầu cưỡi cổ”, nhưng tất cả chỉ vì cuộc hôn nhân này ban đầu vốn là cuộc mặc cả mà tôi là kẻ chịu ơn nên không có quyền đòi hỏi nhiều.
Chúng tôi kết hôn trong tình trạng o ép và dàn xếp của cha mẹ hai bên. Bố mẹ tôi muốn tống khứ cho nhanh đứa con gái được cho là ăn học tử tế lại không biết sống: Để cho bụng ễnh ra đó, không có chồng. Còn chồng tôi lại là người cần một chỗ dựa để nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Rồi thì đám cưới thỏa thuận cũng diễn ra, gọn gàng, nhanh chóng và thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên nội ngoại. Tôi và chồng được cả hai gia đình xô vào nhau trong tình trạng đã "mặc cả" xong. Hai chúng tôi chỉ như những con rối, bù nhìn mặc cho gia đình sai khiến. Kể từ khi lấy nhau cả tôi và chồng tôi đã biết hôn nhân không có tình yêu thì chẳng thể hạnh phúc, chẳng thể vun đắp, xây dựng tương lai như bao cặp vợ chồng trẻ vẫn mơ ước. Nhưng cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng được cuộc sống sau hôn nhân của mình lại đi đến bước đường khốn cùng này.
Vì cái thai trong bụng không phải của chồng nên tôi không dám đòi hỏi anh phải chăm sóc hay chiều chuộng tôi như những bà vợ nghén ngẩm khi mang thaikhác. Sinh con xong cũng chỉ mình tôi chăm sóc con. Tôi giống như kẻ tự mình làm, tự mình chịu. Nếu con khóc thì cũng phải nhanh chóng dỗ con, không được làm phiền đến chồng. Bởi chồng tôi sẽ nhìn 2 mẹ con tôi như kiểu, được đằng chân lân đằng đâu. Cái nhìn hậm hực, bố thí và cáu giận.
Ví thê nên dù tủi hờn thế nào tôi cũng nhắm mắt chịu đựng một mình không dám hé răng than hờn với ai. Sau khi con trai tôi được hơn 1 tuổi thì chồng tôi bắt đầu công khai những mối quan hệ mập mờ với phụ nữ bên ngoài. Việc anh có tình nhân bên ngoài tôi đã biết mười mươi, nhưng vì anh chỉ qua lại với họ bên ngoài nên tôi đành giả câm giả điếc, coi như không hề hay biết. Nào ngờ được đà anh lấn tới công khai đưa tình nhân về nhà.
Tận mắt chứng kiến chồng thân mật với người phụ nữ khác nhưng không thể lên tiếng, không thể thốt ra những lời bực tức hay xông vào mà giằng xé đôi tình nhân ấy, tôi chỉ biết ôm con đóng chặt cửa phòng khóc.
Tôi cũng đã từng đề cập đến chuyện ly dị, nhưng chồng tôi gạt phắt đi và bảo: "Cô đã lên tiếng về vụ cưới xin, thì ly dị cũng phải để cho tôi có quyền lên tiếng chứ! Bỏ nhau khi nào để thằng này quyết định!". Có vẻ như chồng tôi vẫn đang lưu luyến chức trưởng phòng mà bố tôi dàn xếp cho, nhưng lại không đủ dũng cảm để từ bỏ cô bồ của mình.
Hằn đe dọa tôi nếu nói với bố mẹ tôi chuyện hắn ngoại tình, hắn sẽ làm um lên chuyện tôi ăn nằm với thằng khác bắt hắn đổ vỏ. Hắn đã làm sẵn chứng nhận ADN để phòng cho những chuyện sau này.
Tôi đành phải nuốt nước mắt vào trong và nhẫn nhịn sống cùng với chồng và cô ả nhân tình. Thậm chí có những hôm cả 2 đưa nhau về nhà và làm tình ngay trong phòng ngủ nhà mình mà tôi không dám hé răng nửa lời. Tôi đành ôm con đi lang thang, khóc lặng bên ghế đá công viên, chờ cho cả 2 thỏa mãn rồi rời đi mới dám quay về nhà.
Tôi không biết cuộc đời éo le của mình còn phải kéo dài tình cảnh như thế này đến bao giờ nữa. Chỉ sợ sau này con tôi lớn lên, nhưng những cảnh tượng xấu xa đó, tâm hồn của con sẽ bị vấy bẩn. Nhìn con tôi chỉ biết khóc. Chẳng lẽ cả cuộc đời tôi lại phải trả giá cho phút giây lầm lỡ đó. Và món nợ này rồi con tôi lại phải mang cả đời nó hay sao?