Tôi quỳ dưới chân mẹ chồng cả đêm nhưng bà vẫn không chịu tha thứ
Vợ xinh như người mẫu nhưng tôi vẫn cặp kè với gái góa chồng
Đêm tân hôn, chồng vừa nhìn thấy tôi nằm trên giường đã... nôn
Tôi vốn là con nhà có học thức, bố tôi có công ty xây dựng riêng nên tiền bạc đối với tôi không là vấn đề. Cao ráo, đẹp trai quanh tôi luôn có những cô gái xinh đẹp vây quanh. Nhưng tới nay tôi chưa từng có một mảnh tình nào nghiêm túc.
Nhưng một ngày đẹp trời Nhiên - một trong những cô người yêu của tôi hớt hơ hớt hải báo rằng cô ấy đã có thai và cái thai đã được 4 tháng. Cô ấy bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì cái thai trong bụng mình. Lúc đó tôi luống cuống không biết mình nên xử trí thế nào thì mẹ tôi đứng đó. Bà đã la om sòm và chửi Nhiên một trận.
|
Xong tôi cũng bị một cái tát trời giáng, quá hoảng sợ Nhiên ngất xỉu. Tỉnh dậy trong bệnh viện, Nhiên khóc nức nở. Mẹ tôi phần vì thương, phần vì giận đã đưa cho Nhiên 5 triệu đồng, bà dặn Nhiên phải giữ kín chuyện này và bắt cô bỏ đứa con đi.
Tôi cứ tưởng thế là xong, nhưng ngờ đâu 6 tháng sau, có người bế một em bé đến nhà tôi rồi bảo đó là con tôi. Bố tôi lặng đi, sau đó ông bế đứa bé lên nựng, nhìn kỹ rồi ông tuyên bố đó là con tôi. Nhìn nó không khác gì tôi hồi bé, cái trán nhô bướng bỉnh, cùng với đôi mắt đen không lạc vào đâu được.
Bố không cho mẹ tôi thuê người giúp việc mà bắt tôi phải tự chăm con. Ông nói muốn tôi đối diện với sai lầm của mình và bắt tôi chăm nuôi đứa bé. Tôi cũng không dám trái lời vì hiểu rõ tính ông, khi đã nói là ông sẽ làm.
Tôi từ một thằng lông bông chơi bời bỗng dưng bị trói buộc bởi đứa con từ trên trời rơi xuống. Dù đã dấu rất kín nhưng chuyện tôi có một đứa con trai không rõ mẹ nó là ai, bỗng dưng cả trường biết đến. Người cười, kẻ chê và cho rằng tôi đáng bị trừng phạt như vậy, bởi thói lăng nhăng hay tán tỉnh.
Phải như thế tôi mới biết chăm một đứa bé khó khăn như thế nào. Để đảm bảo con có sữa mẹ tôi lên mạng làm quen, rồi xin sữa của những bà mẹ khác. Người ta đồng ý cho sữa nhưng hỏi vặn vẹo tôi đủ các kiểu. Khi tôi nói thật, có người còn buông lời mắng nhiếc tôi. Họ nói, họ cho tôi sữa vì thương đứa bé này, chứ chẳng phải vì loại đàn ông "vắt mũi chưa sạch" như tôi. Ức lắm, nhưng tôi đành ráng chịu vì "tương lai" con mình.
Rồi đêm hôm khuya khoắt đang ngủ con lại khóc ré lên đòi ăn. Đó là chưa kể đến vệ sinh ra bỉm. Thực tình, trước đây nói chuyện trẻ con đi vệ sinh tôi nghĩ tới đã ớn lắm rồi, giờ rơi vào hoàn cảnh này cũng đành nhắm mắt nhắm mũi làm cho xong. Đôi lúc nghĩ tới việc mình làm trước đây, ước gì thời gian quay trở lại để được vui chơi. Và tôi hứa, tôi thề tôi đảm bảo mình sẽ chẳng dính dáng gì tới cô gái nào nữa. Biết được cái giá của tuổi thanh xuân, có lẽ với tôi giờ đã quá muộn.
Chưa kể bố tôi lại yêu đứa cháu hơn cả bố nó. Từ ngày nó về đây, mọi sự quan tâm của bố tôi đều giành cho nó cả. Tôi như một thằng giúp việc chạy lăng xăng khi ông sai bảo. Nào là "mày tắm cho cháu ông chưa?", "lấy bỉm thay cho con nhanh lên", "dậy đi, làm bố rồi còn lề mề chậm chạp","cho cháu ông ăn đi nào",...
Mẹ tôi cũng thương lắm, nhưng bố tôi nhất quyết không cho bà hỗ trợ tôi. "Bà cứ để đó cho nó làm, nó nên được rèn luyện, để nó sướng quá hóa hư hỏng", giọng bố tôi văng vẳng. Và tôi chỉ được thoải mái khi nào lên lớp, ngoài ra tôi không còn thời gian rảnh rỗi để làm bất kỳ việc gì khác.
Mọi khó khăn rồi cũng qua đi khi con trai tôi lớn khôn mỗi ngày. Giờ bé đã có thể tự ngồi xúc ăn, đã biết gọi bố ơi. Thi thoảng lại chỉ trỏ cười với bố. Nhìn con thế này tôi cũng thấy bõ công mình chăm bẵm, thức khuya, dậy sớm.
Qua câu chuyện này tôi cũng chỉ muốn nhắn nhủ tới các bạn nam một điều rằng làm bố đúng là hạnh phúc, nhưng có con khi còn quá trẻ chưa đủ kinh nghiệm đúng thật là thiệt thòi. Tuổi 21 như tôi đáng lẽ phải được tự do, vui chơi, nhưng không ngờ chỉ vì chơi bời lêu lổng mà vùi dập tuổi xuân như thế này.