Chung sống 5 năm mới phát hiện vợ lăng loàn, sinh con bạn thân
Bi kịch của vợ trẻ biết chồng ngoại tình vẫn không dám li hôn
Chồng quen thói ăn ngủ với gái, kiếm tiền "nhơ nhớp"
Có lẽ rằng, kể câu chuyện này ra nhiều người sẽ cho tôi là kẻ lăng loàn, không có quyền lên tiếng. Thế nhưng, lỗi lầm có thể bỏ qua nếu biết sửa chữa, bao nhiêu năm qua tôi đã nhẫn nhục chịu đựng rồi, tôi không thể nào chịu được thêm nữa.
Tôi là người gốc Hà Tĩnh, theo gia đình vào nam sinh sống, làm ăn. Thời trẻ, nhờ có vóc dáng nhỏ nhắn, ăn nói có duyên và có học thức nên tôi được khá nhiều chàng trai theo đuổi. Trải qua hai mối tình với bao cay đắng, tôi cứ nghĩ mình đã chai sạn cảm xúc.
Rồi một ngày, bố tôi dẫn anh về nhà chơi. Tôi đã bị cuốn hút ngay bởi khuôn mặt tuấn tú và lối nói chuyện nhã nhặn, đúng mực. Lúc đó, anh mới tốt nghiệp trường dược ra nhưng vì gia cảnh không có điều kiện nên làm công cho bố tôi.
Với đức tính chịu khó lại ham học hỏi, cư xử đúng mực, bố tôi quý anh ra mặt và còn có ý dấm dúi vun đắp để anh làm chàng rể giúp ông việc kinh doanh.
Rồi chúng tôi đã nảy sinh tình cảm và quyết định cưới hỏi sau đó. Mặc dù mang tiếng là ở rể nhưng bố tôi rất ý tứ và nhanh chóng sau đó cho vợ chồng tôi một mảnh đất để cất nhà. Tiếng cười luôn rộn vang trong ngôi nhà nhỏ của cặp vợ chồng trẻ. Đứa con trai chào đời càng khiến gia đình nhỏ hạnh phúc hơn.
Nhưng hạnh phúc đâu viên mãn và kéo dài. Sau một thời gian phụ giúp bố tôi công việc kinh doanh, anh xin phép ra ngoài tự gây dựng cơ nghiệp. Bố tôi không ngần ngại từ chối mà còn tỏ vẻ vui mừng khi có được cậu con rể đức độ lại có chí hướng làm ăn. Ông còn hùn thêm vốn cho anh mở công ty xây dựng.
Rồi những gói thầu tăng dần, tần suất chồng tôi đi vắng hàng tháng trời tăng theo. Có những đợt, anh vào tận Phan Thiết xây dựng dự án đến 6 tháng mới trở về. Sự trống trải, thiếu vắng bóng dáng người chồng trong gia đình, con nhỏ lại thường xuyên đau ốm khiến tôi buồn chán và mong ước trở lại thời gian trước đây.
Niềm mong mỏi có được một bờ vai bên cạnh để sẻ chia những buồn phiền và mệt mỏi trong cuộc sống cũng như công việc ngày càng mãnh liệt. Rồi đôi lúc, trong sự trống vắng, cô đơn, tôi nổi cơn ghen mường tượng tới cảnh anh nhậu nhẹt, ôm ấp bên những cô gái trẻ… Mọi thứ khiến tôi điên đảo.
Rồi tôi gặp một người đàn ông có học, khéo nói ở cơ quan. Sau những lần uống nước, trò chuyện, tình cảm của chúng tôi lớn dần... Trong những đợt chồng đi làm ăn xa, tôi đã khuỵu ngã và rơi vào vòng tay của anh ta. Cuộc tình vụng trộm vừa thỏa sự khao khát xác thịt lúc xa chồng, vừa khiến tôi hả hê như trút được cơn bực tức mỗi lúc mường tượng đến cảnh chồng ôm ấp người đàn bà khác. Tôi như con thiêu thân bị cuốn vào cuộc tình vụng trộm đó.
Có những lần, tôi dại dột đưa anh ta về nhà và làm chuyện đó ngay trên giường vợ chồng. Hàng xóm, láng giềng bắt đầu có lời ra tiếng vào về mối quan hệ của tôi với người đàn ông đó. Thế nhưng, bỏ ngoài tai và mặc những lời khuyên nhủ của bố mẹ, tôi vẫn dấm dúi qua lại với anh ta.
Rồi điều tiếng cũng đến tai chồng tôi. Một lần anh bất ngờ về nhà không báo trước và bắt gặp tôi với người đàn ông đó đang ôm ấp trên giường. Lạ lùng là chồng tôi chỉ đứng đó, không nói câu gì rồi bỏ đi.
Lúc này, tôi mới thực sự lo sợ mất anh. Người đàn ông kia chỉ là nơi cho tôi tạm lấp chỗ vắng, tạm quên đi những hờn dỗi, ghen tuông khi anh xa nhà chứ tôi đâu dành tình cảm gì. Anh bỏ đi không liên lạc suốt một tuần liền rồi trở về. Anh lặng lẽ, không nói gì với tôi, chỉ ôm đứa con trai nhỏ rồi cười đùa với nó. Anh cũng không đề cập gì đến chuyện ly hôn mà ít đi xa hơn. Hằng ngày vẫn đều đặn về ăn cơm và chơi với con nhỏ.
Tôi cứ nghĩ, rồi chuyện qua đi và anh sẽ bỏ qua cho lỗi lầm của tôi. Thế nhưng tôi đã lầm tưởng. Từ đó là chuỗi ngày tôi sống trong địa ngục với những cuộc dày vò tinh thần tàn nhẫn của anh.
Thời gian sau đó, anh ít lui về nhà và thường xuyên bỏ cơm tối, ăn nhậu cặp kè tới tận mờ sáng mới về. Không chỉ cặp với những cô gái trẻ, anh còn ăn ngủ với gái ăn sương chỉ để trả thù tôi. Nhiều lần, anh cố tình gọi điện cho tôi nghe tiếng rên rỉ của bọn họ khi đang ôm ấp, mây mưa ở nhà nghỉ. Tôi đau đớn, nghẹn ngào không nói nên lời và rồi hoảng sợ mỗi khi nhận được cuộc gọi của anh.
Đã có lúc, tôi điên cuồng tìm đến những cô gái trẻ đó để đe dọa, đánh ghen. Chị gái tôi biết chuyện cũng vào hùa cùng tôi đi dằn mặt bọn họ. Nhưng cô này sợ hãi không dám quan hệ, anh lại tìm tới những cô gái khác. Âu họ cũng chỉ vì chút tiền và vẻ hào nhoáng bên ngoài của anh, họ cũng chỉ là nạn nhân trong cuộc trả thù của chồng tôi. Tôi dần buông xuôi và im lặng sống trong đau đớn.
Bố tôi nay đã già yếu và nhiều lần khuyên nhủ tôi nên ly dị và sống cho yên ổn. Dù ông không nói nhưng tôi biết ông cũng đau đớn không kém gì tôi. Đã có lần tôi chứng kiến cảnh ông ôm nựng cháu rồi rơi nước mắt. Tôi cứ vậy òa khóc theo không dám bước vào nhà. Cuộc sống quá nghiệt ngã, đau đớn khiến tôi càng trầm uất và sống như cái bóng vô hồn. Con trai cũng dần lớn, nó hiểu được những đau khổ của người lớn. Thấy mẹ khóc nó hỏi vì sao, thấy bố về muộn triền miên, nó thắc mắc "Vì sao bố đi mãi như vậy"?
Nhiều lúc suy nghĩ, tôi biết mình đã sai, tôi đã biết lỗi nhưng vì sao anh lại hành hạ tôi tàn nhẫn bao năm qua như vậy? Anh không đau đớn khi dày vò tôi và cả chính con anh ư?