Thủ đoạn sau mỗi giờ tập thể dục tinh vi của cô "vợ lẳng"
Tôi chết lặng với những lời mình nghe lén được khi đứng sau cánh cửa
Ngủ chung nhà nhưng bạn gái nhất quyết không trao đi cái ngàn vàng
Tôi biết sau khi tâm sự chuyện này mọi người sẽ nói tôi là đàn ông tồi nhưng có lẽ khi vào hoàn cảnh của tôi họ mới hiểu tôi đau khổ thế nào. Tưởng chừng như ngày cưới sẽ có rất nhiều nụ cười vì hạnh phúc khi lấy được người mình yêu nhưng tôi thì không vì khi lấy người con gái đó tôi không có chút tình yêu nào cả. Tôi và vợ quen nhau được một thời gian dài nhưng trong lòng chỉ thực sự coi em là cô em gái, không biết em đã yêu tôi từ lúc nào.
Cái gì đến đã đến, vào một ngày tôi say rượu, không thể hiểu được hành động mình đã làm như thế nào. Thật sự tôi không nhớ được gì cả, tôi và em đã lên giường với nhau ngày hôm đó, tôi cảm thấy tội lỗi lắm vì đã làm chuyện này với em. Em nói không trách gì tôi cả, rồi thời gian cứ âm thầm trôi, chúng tôi vẫn vui vẻ và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cái gì đến đã đến, vào một ngày tôi say rượu, không thể hiểu được hành động mình đã làm như thế nào. Thật sự tôi không nhớ được gì cả, tôi và em đã lên giường với nhau ngày hôm đó, tôi cảm thấy tội lỗi lắm vì đã làm chuyện này với em. Em nói không trách gì tôi cả, rồi thời gian cứ âm thầm trôi, chúng tôi vẫn vui vẻ và coi như không có chuyện gì xảy ra.
|
Rồi một ngày có tin như trời giáng, em đã có thai hơn 5 tháng. Em nói với tôi không biết có bầu, chỉ đến khi tôi nghi ngờ vì thấy em khác lạ em mới nhờ chị đưa đi khám và biết, siêu âm là một bé gái. Dù không yêu em nhưng tôi vẫn quyết định cưới vì đó là chuyện mình đã gây ra. Đám cưới diễn ra như em mong muốn còn tôi thấy buồn và đau khổ vì đó không phải người mình yêu. Tôi không hề có chút cảm giác nào với em, mọi thứ lại trôi đi như thế trong 7 năm.
Thật sự em là người vợ tốt, tôi không chê trách điều gì cả. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế đã không có gì đáng nói, thế nhưng bất chợt một ngày có người con gái xuất hiện. Em kém tôi 10 tuổi, xinh xắn có học thức, rất tốt bụng, gia đình khá giả. Lúc đầu tôi không để ý gì đến em nhưng sau những lần gặp và đi tập thể dục với nhau tôi đã dần yêu em lúc nào không biết.
Có thể nói em là cô gái biết quan tâm, chia sẻ và cảm thông với người khác, em luôn nghĩ cho người khác hơn là lo cho bản thân. Chỉ ở bên em tôi mới có thể tâm sự và nói hết nỗi buồn niềm vui diễn ra hàng ngày, tôi là chính tôi, vui cười như đứa trẻ. Chỉ em mới làm tôi cười hạnh phúc, làm cho tôi rơi nước mắt, em chính là người tôi yêu nhất, chưa ai có thể chạm đến trái tim tôi như em cả.
Em cũng vậy, yêu tôi bằng một tình yêu vô bờ. Tôi ích kỷ chỉ muốn em thuộc về mình. Rồi có lần tôi đã dùng sức lực của người đàn ông để biến em thành người đàn bà của riêng mình. Tưởng em sẽ hận tôi nhưng không, em không hận mà ngược lại chúng tôi sau chuyện đó càng khăng khít hơn. Mỗi phút bên em tôi lại cảm thấy ấm áp và bình yên, muốn chìm đắm trong hạnh phúc này mãi mãi.
Bất chợt bừng tỉnh tôi lại nghĩ mình còn gia đình bé nhỏ, một người vợ đang mong tôi quay về. Giờ quay về khó quá vì thật sự càng bên vợ tôi càng nhớ em da diết, tôi sợ em sẽ bỏ tôi đi yêu người khác. Tôi không muốn mất em, mất đi người mình yêu thương nhất. Có rất nhiều lần em nói lời chia tay vì không muốn người vợ đang yêu thương tôi phải khổ, không muốn đứa con gái bé bỏng của tôi phải sống trong cảnh gia đình tan nát, vậy mà tôi vẫn ích kỷ không chịu buông em.
Tôi biết em rất yêu tôi, buông tay cả 2 sẽ đau khổ, chính vì vậy tôi đã nghĩ đến việc sẽ quyết định từ bỏ mái ấm gia đình để đến với em. Tôi vẫn luôn mơ về ngôi nhà nhỏ có mình và em cùng những đứa con đáng yêu mà khó quá. Theo mọi người tôi làm thế có đúng không. Sống tiếp với người mình không yêu đến suốt cuộc đời và nhung nhớ một người khác, hay từ bỏ tất cả để đến với người con gái tôi yêu hơn cả bản thân?
Thật sự em là người vợ tốt, tôi không chê trách điều gì cả. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế đã không có gì đáng nói, thế nhưng bất chợt một ngày có người con gái xuất hiện. Em kém tôi 10 tuổi, xinh xắn có học thức, rất tốt bụng, gia đình khá giả. Lúc đầu tôi không để ý gì đến em nhưng sau những lần gặp và đi tập thể dục với nhau tôi đã dần yêu em lúc nào không biết.
Có thể nói em là cô gái biết quan tâm, chia sẻ và cảm thông với người khác, em luôn nghĩ cho người khác hơn là lo cho bản thân. Chỉ ở bên em tôi mới có thể tâm sự và nói hết nỗi buồn niềm vui diễn ra hàng ngày, tôi là chính tôi, vui cười như đứa trẻ. Chỉ em mới làm tôi cười hạnh phúc, làm cho tôi rơi nước mắt, em chính là người tôi yêu nhất, chưa ai có thể chạm đến trái tim tôi như em cả.
Em cũng vậy, yêu tôi bằng một tình yêu vô bờ. Tôi ích kỷ chỉ muốn em thuộc về mình. Rồi có lần tôi đã dùng sức lực của người đàn ông để biến em thành người đàn bà của riêng mình. Tưởng em sẽ hận tôi nhưng không, em không hận mà ngược lại chúng tôi sau chuyện đó càng khăng khít hơn. Mỗi phút bên em tôi lại cảm thấy ấm áp và bình yên, muốn chìm đắm trong hạnh phúc này mãi mãi.
Bất chợt bừng tỉnh tôi lại nghĩ mình còn gia đình bé nhỏ, một người vợ đang mong tôi quay về. Giờ quay về khó quá vì thật sự càng bên vợ tôi càng nhớ em da diết, tôi sợ em sẽ bỏ tôi đi yêu người khác. Tôi không muốn mất em, mất đi người mình yêu thương nhất. Có rất nhiều lần em nói lời chia tay vì không muốn người vợ đang yêu thương tôi phải khổ, không muốn đứa con gái bé bỏng của tôi phải sống trong cảnh gia đình tan nát, vậy mà tôi vẫn ích kỷ không chịu buông em.
Tôi biết em rất yêu tôi, buông tay cả 2 sẽ đau khổ, chính vì vậy tôi đã nghĩ đến việc sẽ quyết định từ bỏ mái ấm gia đình để đến với em. Tôi vẫn luôn mơ về ngôi nhà nhỏ có mình và em cùng những đứa con đáng yêu mà khó quá. Theo mọi người tôi làm thế có đúng không. Sống tiếp với người mình không yêu đến suốt cuộc đời và nhung nhớ một người khác, hay từ bỏ tất cả để đến với người con gái tôi yêu hơn cả bản thân?