Yêu 6 năm, cưới 3 tháng, chồng đã cặp bồ ăn ngủ với tình nhân
Chị dâu vào nhà nghỉ đụng em dâu cặp bồ
5h sáng, chồng tập thể dục trên… giường nhà hàng xóm
Tôi và Lan yêu nhau từ khi còn học cấp 3, tình yêu ấy ngây thơ và trong sáng. Lúc đó tình yêu giữa hai chúng tôi chỉ là thương, là cảm mến là muốn gặp mặt nhau mỗi ngày. Chúng tôi yêu nhau và cùng nhau phấn đấu trong học tập, rồi cả hai cùng đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Tình yêu đó theo thời gian lớn dần.
Lan là người con gái hiền lành, xinh đẹp, ngây thơ. Bao năm qua dù có bao chàng trai theo đuổi nhưng trong lòng Lan chỉ có duy nhất tôi. Yêu tôi Lan phải chịu đựng nhiều, phải kiên trì vì tính cách ngang ngược của tôi. Cũng có không ít lần chúng tôi cãi nhau vì những chuyện không đâu, vì những lần tôi say xỉn trong những cuộc vui với bạn bè nhưng sau tất cả thì tình yêu vẫn lớn hơn, vẫn đủ để xóa tan các cuộc cãi vã đó.
|
Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi mỗi người mỗi ngả vì công việc khác nhau. Lan về quê làm việc, vì nơi đó phù hợp với tính cách của em, còn tôi quyết bám trụ ở Hà Nội vì một tương lai tươi sáng. Chúng tôi đã thống nhất khi nào công việc ổn định thì kết hôn. Người ta nói “xa mặt cách lòng” nhưng điều đó không xảy ra đối với hai chúng tôi, càng xa nhau chúng tôi càng nhớ về nhau hơn, càng xa Lan trong trái tim tôi càng nung nấu ý chí làm giàu để nhanh chóng rước Lan lên thành phố, mang đến cho Lan một cuộc sống tốt đẹp.
Từ đó tôi lao vào công việc và không hề nghĩ đến chuyện chơi bời như trước nữa. Dù không được như mong đợi, nhưng công việc của tôi cũng dần ổn định, số tiền tích cóp gần 2 năm đủ để mua một căn hộ chung cư cho cuộc sống sau này. Ngày tôi đón Lan ra thành phố dù chưa cưới xin nhưng trong tâm trí tôi Lan đã là vợ, đã là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Đêm đầu tiên chúng tôi sống chung với nhau dưới một mái nhà cảm giác thật khó tả. Chỉ nửa năm nữa thôi là chúng tôi được sống với nhau đúng nghĩa vợ chồng. Cứ tưởng mọi thứ đã được an bài, tình yêu đã đủ tin tưởng để Lan sống với tôi như vợ chồng nhưng hóa ra Lan vẫn giữ khư khư tư tưởng truyền thống, vẫn muốn trao đi cái ngàn vàng trong đêm tân hôn.
Đêm đầu tiên với nhau Lan nhẹ nhàng ôm hôn tôi, mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. Bởi trước kia yêu nhau nhưng Lan luôn giữ mình, không bao giờ chấp nhận đi quá giới hạn nên đêm đó tôi đã nghĩ đến những thứ xa xôi hơn, những điều tuyệt vời hơn.
Vậy mà sự thể lại không như mong đợi, đêm đầu tiên vốn lẽ phải lãng mạn ấy lại hóa câu chuyện cười mà mãi sau này cả tôi và Lan khi nhắc lại vẫn không thể nhịn cười.
Sau khi ôm hôn tôi thật nồng nhiệt, khi tôi đã cởi tung chiếc áo thì Lan hét toáng lên “Anh làm gì đó? Anh lại nghĩ bậy gì à? Sao lại cởi áo…?”, rồi Lan vội đẩy tôi ngã xuống giường. Người con gái tưởng chừng như yếu đuối ấy, có những khi lại mạnh mẽ đến vậy sao? Lúc tôi lóp ngóp bò dậy được thì Lan ở bên trên giường đã che miệng cười khúc khích “Chắc anh nghĩ em dễ dãi chứ gì, đã cưới xin đâu mà anh đòi. Khi nào cưới rồi em sẽ cho anh tất cả. Giờ thì anh ngủ đi, chăn màn em đã trải sẵn…”, tôi bò lên đến nơi thở hổn hển hỏi Lan “Thế em không ngủ với anh à?”.
Lan trả lời tôi nhẽ bẫng “Tất nhiên là không rồi, Em ngủ ở phòng bên anh à. Phòng bên vừa rộng vừa ấm. Đợi khi nào cưới rồi thì ngủ chung anh nhé”. Nói xong, Lan bước nhanh về phòng, còn tôi vẫn ngây người ra chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Yêu một người như Lan có lẽ phải chờ “đến khi cưới nhau rồi” mới được hạnh phúc. Tôi cười một mình trong phòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.