Sao em nỡ lòng đánh đổi tình yêu lấy những giây phút "say nắng"
Muốn từ bỏ vợ con để đến với tình yêu đích thực
Chồng bảo không thiết sống nếu bị bồ bỏ
Anh chị cưới nhau được 5 năm 3 tháng, có với nhau một cô con gái 4 tuổi dễ thương, thì anh bị bệnh liệt giường. Anh nằm một chỗ, đến những việc đơn giản nhất cũng phải có người giúp đỡ. Chị buồn vô hạn. Nỗi buồn nhuốm đẫm cả trong những nụ cười của chị.
Anh bệnh 1 tháng, 2 tháng rồi nửa năm, 1 năm, rồi 2 năm vẫn chưa có dấu hiệu khỏi. Trong từng ấy thời gian, chị lúc nào cũng như con thoi, việc công ty, việc nhà, chăm chồng nằm bệnh, chăm con gái nhỏ, phụng dưỡng mẹ chồng già yếu, tất cả đều một bàn tay chị làm hết. Chưa kể, anh nghỉ việc, mọi gánh nặng kinh tế một nhà 4 người đều đổ lên đôi vai chị. Chị phải gắng sức đến mệt nhoài, đến tưởng như mình không thể gượng được nữa. Nhưng nghĩ đến chồng, đến con, chị lại không biết lấy đâu ra sức lực, tiếp tục đảm nhiệm không có chút sai sót nào ngần ấy trách nhiệm.
Bà con chòm xóm, họ hàng 2 bên, bạn bè và những người quen biết của vợ chồng chị không ai là không tấm tắc khen ngợi tấm lòng và sự hi sinh của chị. Cũng có những gia đình, trong cuộc cãi vã, khi người chồng bất mãn về vợ còn lấy chị ra để so sánh: “Tôi mà rơi vào hoàn cảnh như anh ấy thì chắc cô tót đi ngay, đời nào làm được một góc của chị ấy!”. Thậm chí còn có không ít người ước ao có được một người vợ như chị. Chị biết chuyện chỉ cười nhẹ. Chị làm thế không phải để nhận được những lời khen ngợi, thứ hư danh đó. Chị tận tâm là vì cái tình, cái nghĩa. Chị sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chỉ cần chồng khỏi bệnh mà thôi.
Khoảng thời gian gần 3 năm kể từ ngày anh bệnh, mọi người bất ngờ râm ran truyền tai nhau, chuyện chị có bồ! Ai nấy cũng ngã ngửa ra vì bất ngờ, vì sốc. Làm sao có thể tin được, một người phụ nữ như chị lại có bồ. Nhưng đó đích xác là sự thật. Có người đã nhìn thấy rành rành chị và nhân tình đi từ nhà nghỉ ra. Sau đó, nhà chồng chị lén theo dõi, đã bắt được chị và nhân tình tại trận. Chị chẳng còn gì để chối cãi, chỉ còn nước quỳ xuống xin được tha thứ.
Những người trước nay xuýt xoa ca ngợi chị giờ đây lại quay ngoắt ra mắng nhiếc, xỉ vả chị đủ điều, cả trước mặt lẫn sau lưng. Nào là chị là loại đàn bà lẳng lơ, lăng loàn, chồng mới bệnh một tí đã không nhịn được phải đi theo giai ngay. Nào là chị không xứng đáng làm mẹ, mỗi khi nhìn đứa con gái nhỏ chị sao có thể thanh thản lương tâm đây. Nào là chị đã phụ sự tin tưởng và khen ngợi của mọi người dành cho mình. Thôi thì đủ cả, tất thảy những thứ xấu xa, đê tiện nhất đều được chụp mũ cho chị.
Bên phía nhà chồng chị, thậm chí cả mẹ chồng lẫn chồng chị cũng coi khinh và ghét bỏ chị ra mặt. Thậm chí họ còn hắt hủi đuổi chị đi, sau chị cầu xin mãi mới cho ở lại. Nhưng từ đó, chị ở trong nhà không khác gì một con hủi. Có lần chị mang cháo vào cho chồng, vì bị bỏng khi ăn mà chưa kịp thổi nguội, anh giận cá chém thớt, hất cả bát tô cháo nóng vào mặt chị. Nhục nhã ê chề, đớn đau đến tận xương tủy, nhưng chị chỉ biết cúi đầu câm lặng. Đó chỉ là một ví dụ trong rất rất nhiều những lần chị bị đối xử tàn tệ mà thôi. Nhưng ai bảo chị ngoại tình, ai bảo chị phản bội chồng!
Nói về người đàn ông đó, cũng là vì chị quá cô đơn, nên mới ngã vào vòng tay anh ta. Đã quá lâu rồi chị không được cảm nhận hơi ấm từ vòng tay mạnh mẽ của một người đàn ông. Đã quá lâu rồi chị không biết sự quan tâm, hỏi han, chăm sóc từ một người đàn ông là gì. Mấy năm nay, cuộc sống của chị chỉ là làm và làm, hết việc công ty đến việc nhà, không còn lúc nào ngẩng đầu lên được. Chị cứ nghĩ, trái tim mình đã khô cằn, cõi lòng mình đã lạnh lẽo rồi. Nhưng không ngờ, khi gặp anh ta, chị lại bị rung động. Mối quan hệ lén lút đó kéo dài được 2 tháng thì bị phát hiện.
Đã có lúc, chị muốn lên tiếng bào chữa cho mình, rằng phụ nữ cũng cần được yêu thương, cũng có nhu cầu tình cảm như bất kì ai. Chồng chị bệnh nằm liệt giường, có nhiều lúc thực sự chị thấy trống vắng vô cùng. Chị cũng muốn nói thêm nữa là, dù có thế nào nhưng khi về nhà, chị vẫn là chị. Chưa khi nào chị xao lãng trách nhiệm của mình, chăm chồng vẫn tận tụy, vẫn hiếu kính mẹ chồng, còn con gái thì chị lại càng không bao giờ bỏ bê con. Nhưng vì mặc cảm tội lỗi mình gây ra, chị lại chẳng dám lên tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng tất cả.
Đôi lúc chị nghĩ chị đáng bị như thế, đáng bị trừng phạt vì đã yếu lòng, không làm chủ được mình. Một phút lầm lỡ, từ giờ đến hết đời, có lẽ chị còn phải cõng trên lưng mối nhục này… Nhưng lúc khác chị lại nghĩ chị còn ở trong cái nhà này là vì phần nghĩa vợ chồng, nhưng nếu giờ đây không ai còn coi trọng điều đó thì chị còn cố gắng vì điều gì nữa. Chả nhẽ, lại dứt áo ra đi?