Anh đừng quỳ lạy dưới chân tôi, muốn sống thì hãy đồng ý ly hôn
Vì chiếc váy cưới mà tôi muốn hủy hôn với bạn trai
Chồng đưa bố tôi vào nhà nghỉ để "vui vẻ"
Tôi năm nay 35 tuổi, chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi cưới nhau được 10 năm hiện đã có hai đứa con một trai một gái. Ai cũng nói vợ chồng tôi hạnh phúc vì có nhà Hà Nội, công việc ổn định và quan trọng hơn là biết thương yêu nhau.
Nói thật tôi không thấy ông chồng nào tuyệt vời như anh. Như chồng người ta suốt ngày cãi nhau vì chuyện chăm con, đưa con đi học, nhưng chồng tôi thì lại khác. Sáng nào anh cũng đưa con đi học, công việc cũng khá bận nhưng hễ có thời gian, anh giúp tôi cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Cứ đến tối anh lại lọ mọ làm thêm.
Thế mà nhiều người vẫn ác ý nói bóng gió với tôi rằng “Chồng mày đangngoại tình đấy, sáng qua tao thấy nó đèo con bé nào xinh xắn đi ăn sáng. Tao còn thấy nó ưỡn ẹo với nhau. Mày không cẩn thận là mất chồng đấy”. Tôi nghe mà thấy mắc cười ghê. Đâu phải tôi không đề phòng, tôi biết chồng tôi làm nghề văn phòng, suốt ngày bàn giấy máy tính, nên hễ sau giờ đưa con đi học, tôi lại nhắn tin, hỏi han. Nick spyke vẫn sáng, anh vẫn gửi mail, vợ chồng vẫn chat chit liên tục. Nói thật, tôi thấy anh làm gì có thời gian chim chuột nọ kia.
Nghe nhiều cũng chán, tôi mặc kệ ai thích nói sao thì nói. Có hôm tôi kể với anh, anh còn cười lớn “Đúng là chim lợn mà, anh có vợ tuyệt vời thế này, con ngoan học giỏi thì cần gì nữa. Em cẩn thận có người còn bịa đặt chồng em có con riêng 7, 8 tuổi nữa thì sao. Em nhỉ”. Nói xong anh lại ôm hôn vợ. Chồng tôi là thế, tâm lý và nồng nhiệt không chê vào đâu được.
Tôi nghĩ mãi rồi cũng tìm ra được cách bù đắp cho anh, cũng là tranh thủ hâm nóng lại tình cảm vợ chồng sau 10 năm gắn bó. Tôi nói với anh là sau khi anh đưa con tới trường thi thoảng chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn sáng. Anh thấy vậy, từ chối ngay. Anh nói “Mình nên ăn sáng ở nhà để tiết kiệm chi phí em à. Đi ăn sáng ở ngoài bét ra cũng tới 60-70 nghìn. Thà cứ để đấy mua thêm gì cho con ăn”. Khi tôi nói thỉnh thoảng mới đi thôi, anh vẫn cười và nói “Giờ giấc cơ quan chặt chẽ lắm, ăn sáng xong đến muộn thì lại bị trừ lương”.
Nghĩ thế tôi lại càng thương anh hơn, suốt đời chỉ nghĩ cho vợ con. Tôi thầm nghĩ mình may mắn khi lấy được ông chồng vừa đẹp trai, giỏi kiếm tiền lại biết thương vợ.
Nhưng rồi tôi phát hiện, sau khi anh đưa con tới trường anh không đến cơ quan mà rẽ vào một khu tập thể, gửi xe rồi đi lên cầu thang. Tôi đợi mãi phải tới 30 phút sau, anh mới đi ra. Anh không đi một mình mà dắt theo một cô gái, nhìn họ rất tình cảm. Chốc chốc còn đùa nhau, cô ta còn cắn mũi chồng tôi. Uất nghẹn nơi lồng ngực, tôi định lao vào đánh ghen, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi muốn tìm hiểu mọi thứ chắc chắn hơn. Giờ tôi chỉ cần ghi lại vài hình ảnh, còn định tội chồng tôi để sau.
Lâu lắm rồi tôi cũng không cập nhật thông tin, hóa ra chồng tôi 9h30 mới bắt đầu làm. Hai con tôi đều học từ 7h30, nghĩa là 7h anh xuất phát từ nhà. 7h30 lại từ trường con tới nhà nhân tình, anh có dư thời gian để “hú hí” với cô ta. Chưa kể còn dắt cô ta đi ăn sáng, chở đi làm như vợ chồng thực thụ - điều mà anh chưa từng làm với tôi.
Càng nghĩ tôi càng rối trí, ấm ức. Vì sao chồng lại lừa dối tôi như vậy? Tôi đã làm gì để anh phản bội? Kỳ thực là nhờ công lao của cái smartphone mà anh qua mặt tôi suốt bao năm qua. Tôi bị chồng làm cho mờ mắt mà không nghĩ ra, nhiều lúc anh ngồi quán cà phê, nhà nghỉ vẫn truy cập mạng bình thường, gửi tin nhắn, chat chit có gì là khó đâu.
Hôm đó, chồng đưa con đi học. Vẫn là những hành động đã quá quen thuộc, con tới lớp, anh đến nhà nhân tình. Tôi không đi một mình mà đi cùng với em gái.
Tôi không đánh ghen với nhân tình mà tôi hận chồng đến tận xương tủy. Một cái tát tôi dành cho "gã chồng dối trá", hai cái tát còn lại là dành cho "người cha tồi" (Ảnh minh họa). |
Khi cánh cửa căn phòng đó mở ra, đập vào mát tôi là cảnh anh đang bế một đứa trẻ mà nó gọi anh là bố, đứa bé trạc tuổi con trai thứ 2 của tôi. Nhìn nó rất giống anh. Thì ra, họ đã có với nhau một đứa con 5 tuổi. Nghĩa là 5 năm qua, anh đã qua lại nơi đây với cô ta và lừa dối tôi. Thì ra lời cách đây 5 năm bà hàng xóm nói là đúng, bà ta không hoa mắt: “Sáng sáng chồng mày vẫn chở con bé đó đi ăn sáng mà. Tao thề tao không điêu”.
Giờ tôi đã hiểu ra, cái gì hoàn hảo quá, cũng hàm chứa sự dối trá. Trong hôn nhân cũng vậy, đâu phải không cãi nhau, đâu phải cứ bình yên là tốt. Chính chồng tôi đã cho tôi một bài học về sự cả tin đến mức mù quáng. Đau đớn lắm, giờ tôi không biết cuộc hôn nhân của mình, sẽ đi về nơi đâu.