Vợ nói dối bận công tác để đi du lịch hú hí cùng nhân tình
Bạn gái là hotgirl nhưng không bao giờ chê tôi nghèo
Sau chuyến công tác với sếp nữ tôi trở thành kẻ phản bội vợ
Con dâu tôi năm nay 35 tuổi, thực lòng mà nói nó là một đứa ngoan, yêu chồng, thương con lại có hiếu với gia đình nhà chồng. Không ai chê được nửa lời. Lúc đầu con trai tôi đưa về ra mắt, quả tình tôi chẳng ưng ý cho lắm bởi vẻ còm nhom, ốm yếu, đôi mắt đượm buồn của nó. Gia đình lại ở quê, kinh tế cũng ở mức trung bình. Xét mọi góc độ thì đó không phải là mẫu nàng dâu lý tưởng mà tôi luôn hướng tới. Nhưng vì con trai quyết tâm và yêu con bé nên tôi vẫn tôn trọng quyết định của con. Thời nay mình phải suy nghĩ theo kiểu “con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó”.
Thời gian đầu làm dâu trong nhà, mỗi ngày tôi càng thêm bất ngờ về con dâu mình. Phải nói là dần dần tôi thấy có thiện cảm với con dâu mình. Nghĩ không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài cũng có phần đúng. Từ việc lớn nhỏ trong nhà con dâu vun vén đâu ra đấy. Tôi gần như không phải động chân động tay đến. Không phải tôi đang khen con dâu mình, nhưng đúng là con tôi rất biết nhẫn nhịn và sống biết người biết ta. Nhà đông con cháu, mấy đứa con gái thường xuyên mang con qua bà ngoại gửi. Bao chuyện nhức đầu vậy mà con dâu tôi vẫn vui vẻ chăm chút lũ trẻ nhiệt tình mà không than nửa lời.
Rồi con dâu và con trai có con, nhưng đến khi cháu gái được 5 tuổi thì một tai họa đổ ập vào gia đình tôi. Con trai tôi bị tai nạn, 2 chân không thể cử động được và như bác sĩ nói, nửa đời còn lại của nó phải gắn với chiếc xe lăn, nhưng đau buồn hơn cả, con trai tôi hoàn toàn mất khả năng làm chồng - làm cha.
Dù đau khổ mệt mỏi suy sụp một thời gian nhưng mẹ con tôi vẫn cố gắng động viên nhau gượng dậy để sống tiếp. Trong từng ấy thời gian, con dâu lúc nào cũng như con thoi, việc công ty, việc nhà, chăm chồng nằm bệnh, chăm con gái nhỏ, phụng dưỡng mẹ chồng, tất cả đều một bàn tay nó làm hết…
|
Thử hỏi xem, giữa đất thủ đô, chi tiêu sinh hoạt đắt đỏ, mọi gánh nặng kinh tế chỉ đổ lên đôi vai của một người phụ nữ thì vất vả biết bao, nhưng chưa bao giờ nó oán thán, than trách một lời.
Nói về con trai tôi, trước khi bị tai nạn, nó cũng là người kiếm ra tiền, yêu chiều vợ con và có hiếu với cha mẹ. Nhưng từ khi biết mình là một người tàn phế thì tình tình nó trở nên ẩm ương, cáu bẳn và khó gần. Nó luôn tỏ ra giận dỗi, chê trách không hài lòng với mọi việc làm của vợ. Nhiều hôm, con dâu tôi đang xúc cháo cho nó ăn, không hiểu vô tình để cháo nóng hay do con trai tôi sinh sự nhưng nó hắt cả bát cháo nóng vào người vợ, nói là vợ cố ý.
Không giải thích một lời, tôi chỉ thấy con dâu cúi đầu xin lỗi và gạt nước mắt đứng lên. Thực lòng những lúc như vậy tôi chỉ muốn quát vào mặt con trai “Mày đã làm khổ nó rồi, đừng hành nó thêm nữa”, nhưng lương tâm một người mẹ đã ngăn cản tôi. Bởi tôi biết con trai mình cũng đau khổ lắm. Về sau, tôi thường xuyên nhận phần việc cho con trai ăn.
3 năm qua, bà con hàng xóm và họ hàng ai ai cũng lấy con dâu tôi làm gương để giáo dục con cái trong nhà. Có người khi bất mãn hay cự cãi với vợ còn nói: “Nếu tôi mà liệt như anh V (con trai tôi) thì chắc cô đã bỏ theo trai rồi, đời nào mà làm được một phần nhỏ của chị N”. Nghe được những câu nói ấy, tôi chỉ biết cười ra nước mắt, phần vì tôi thấy tự hào, may mắn, “tu mười kiếp” mới có được con dâu như thế. Phần vì là phụ nữ lại góa chồng sớm nên tôi hiểu được phần nào những nỗi niềm, những đau khổ khó nói của con dâu. Tôi thương con nhưng không biết làm gì.
Tôi nhìn thấy con dâu tay trong tay với một người đàn ông bước ra từ nhà nghỉ. (Ảnh minh họa). |
Mọi chuyện cũng chẳng có gì để nói nếu như hôm vừa rồi tình cờ đi thăm họ hàng ốm ở ngoại ô, tôi nhìn thấy con dâu tay trong tay với một người đàn ông bước ra từ nhà nghỉ. Nhìn thấy tôi, con dâu đứng hình, còn tôi hoàn toàn suy sụp. Rõ ràng nói với tôi đi công ty họp về muộn, nhờ mẹ chăm chồng và đón con gái, giờ lại thấy nó ở đây. Bao nhiêu yêu thương trong tôi dành cho nó bay biến, chỉ thấy nổi lên sự giận dữ, oán trách. Tôi đã lao vào tát con dâu cháy má trước sự ngỡ ngàng của biết bao người. Không nói không rằng, tôi gọi taxi, kéo nó vào xe về nhà.
Vì nhà có trẻ con và người bệnh nên tôi không làm to chuyện, con dâu đi theo vào phòng tôi, không nói, không giải thích một lời, quỳ xuống chân tôi nhận lỗi. Nhìn thái độ của con dâu, tôi như đứt từng khúc ruột, tôi đau xót thương cho đứa con trai bệnh tật của tôi, thương cho tình cảm, sự tự hào của tôi về con dâu mẫu mực bị phản bội. Và hơn hết là tôi bất lực khi hiểu nỗi niềm của con dâu nhưng không đủ dũng khí để nhắm mắt cho qua. Hai mẹ con tôi chỉ biết ôm nhau khóc.
Đã có lúc, tôi muốn lên tiếng bào chữa cho con dâu, rằng phụ nữ cũng cần được yêu thương, cũng có nhu cầu tình cảm như bất kì ai. Chồng nó bệnh nằm liệt giường, có nhiều lúc trống vắng vô cùng. Và hơn hết chưa khi nào nó xao lãng trách nhiệm của mình, chăm chồng vẫn tận tụy, vẫn hiếu kính mẹ chồng, còn con gái thì nó lại càng không bao giờ bỏ bê. Nhưng lòng tư trọng, sĩ diện, gia phong không cho phép tôi làm điều đó. Suốt mấy ngày hôm nay, tôi không nói với con dâu một lời.
Còn con dâu, vì mặc cảm tội lỗi mình gây ra, nó lại chẳng dám lên tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng sự lạnh nhạt của tôi và những vất vả mà chồng nó mang lại. Tôi biết phải làm sao khi tôi thương con dâu nhưng không thể chấp nhận sự phản bội của nó với con trai mình? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.