Chồng cao tay trị vợ thích “thả rông”
Bố chồng “bỏng mắt” vì con dâu quên chốt cửa phòng
Số phận cay nghiệt của cô gái quê lấy chồng thành phố
Tôi tên Hằng, 27 tuổi, sinh ra và lớn lên tại huyện nghèo ở Bắc Giang. Cuộc sống của những người nghèo không phải ai cũng thấu hiểu hết được. Tôi cũng như những người con gái khác ở quê hương mình lúc nào cũng đau đáu trong lòng nỗi day dứt về cái nghèo đeo bám, ai cũng mong được thoát nghèo.
Mỗi người có một chí hướng riêng, người thì lao đầu vào học như tôi, người thì bỏ quê lên phố thị tìm việc. Nhưng rồi ai cũng có số phận riêng của mình, giàu nghèo đều được an bài.
Tôi muốn kể về cuộc đời mình để những người phụ nữ nào đang có ý định làm giàu bằng cách lấy chồng phố thị biết mà tránh. Lấy chồng phố thị không phải ai cũng sung sướng, không phải ai cũng được thoát nghèo như bao người trước nay vẫn truyền tai nhau.
Bản thân tôi là một minh chứng rõ ràng. Tôi nghèo, gia đình tôi nghèo, trên tôi có cha mẹ già yếu, dưới tôi có các em nhỏ nheo nhóc. Từ nhỏ tôi đã đặt mục tiêu học thật giỏi, ra thành phố và cố kiếm lấy một anh chồng giàu, lấy chồng thành phố sớm muộn cũng thoát được kiếp nghèo.
|
Suốt bao năm sống ở quê, nhiều trai làng tán tỉnh nhưng tôi nhất quyết không để ý, không rung động vì sợ lấy trai quê suốt đời sống khổ. Ngày lên thành phố học tôi biết đàn ông ai cũng thích những cô gái xinh đẹp, duyên dáng nên cũng cố tạo cho mình cái vỏ bọc bên ngoài.
Con trai thành phố nhiều anh chàng chết mê chết mệt tôi bởi vẻ ngoài xinh đẹp, ngây thơ của tôi. Nhớ năm đó, con trai trong lớp đua nhau tỏ tình với tôi, nhưng trong số đó tôi không nhận lời ai cả, mẫu đàn ông trong cuộc đời tôi là những chàng công tử nhà giàu, đi xe hơi, ở nhà lầu… Suốt 4 năm đại học tôi ôm mộng đổi đời.
Tôi luôn tự tin với nhan sắc của mình, khác với những cô gái thành thị ăn chơi, sở hữu vẻ đẹp giả tạo, cứng nhắc thì tôi lại bao bọc cho mình một nét đẹp ngây thơ. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi xin vào làm ở một công ty liên doanh nước ngoài, đến đó tôi vẫn nuôi hi vọng về một chàng hoàng tử.
Sau 2, 3 lần gặp mặt nói chuyện tôi đã bị ánh mắt sâu lắng ấy chinh phục, và dường như anh chàng cũng bị vẻ đẹp ngây thơi của tôi hớp hồn. Chẳng vì thế mà tôi vội vàng nhận lời yêu của anh. Phụ nữ đáng ra nên tìm hiểu tính cách đối phương nhiều hơn là chỉ nhăm nhăm ngắm đến túi tiền của họ. Tôi vì tiền bạc, vì sự giàu sang, ham muốn lấy chồng thành phố để đổi đời mà vồ vập, hấp tấp nhận lời kết hôn với người đàn ông đó sau gần 3 tháng hẹn hò.
Và bây giờ cái giá tôi phải trả cho tham vọng của mình quá lớn. Đàn ông giàu có, chơi bời như chồng tôi dễ gì mà chung tình. Ngoài vợ ra anh ta còn có biết bao cô gái khác vây quanh. Điều đáng sợ hơn lầ đàn ông giàu có rất nhiều trò để hành hạ người khác. Mới lấy chồng được nửa năm tôi đã nhập viện đôi lần vì gã chồng giàu vũ phu. Mỗi lần anh ta uống rượu say hay bị cô nàng nào đó từ chối là đêm về anh ta hành hạ tôi, hết “âu yếm” thô bạo, anh ta lại đánh, chửi… những câu chửi của anh ta như xé lòng “Mày tham giàu nên mới cưới tao, chứ mày có yêu thương tao đâu… đũa mốc mà đòi chời mâm son thì cố mà chịu…”.
Ban đầu tôi sợ, nhiều lúc muốn ly hôn nhưng đâu có dễ dàng gì, ly hôn thì tôi phải ra đi với hai bàn tay trắng. Còn ở lại thì sống không bằng chết. Nhưng khổ mãi rồi cũng quen, việc chồng bồ bịch ngoại tình tôi đành nhắm mắt cho qua. Bao ngày qua tôi cố gắng gom góp tiền bạc để phòng thân sau này vợ chồng đường ai nấy đi.
Lấy chồng thành phố không phải ai cũng sướng đâu, thông minh xinh đẹp bao nhiêu cũng không bằng một phần may mắn. Phụ nữ lấy chồng đừng chỉ nhìn vào túi tiền người ta, tiền bạc vơi cạn là chuyện tất nhẽ, quan trọng ở tính cách con người, sống với nhau cả đời vì tình vì nghĩa ai sống được cả đời vì tiền bạc đâu. Chết cũng không mang theo được.
Phụ nữ à! Đừng nuôi mộng lấy chồng giàu để thoát nghèo nữa. Trông chờ vào người khác mà làm gì, bản thân mình hãy cứ lo cho mình trước, không ai tốt với bản thân mình bằng chính mình đâu. Yêu ai lấy ai cũng đừng để tiền bạc chi phối, đừng để ôm hận vào thân như tôi lúc này.