News

6/recent/ticker-posts

Tôi đau đớn khi bị chồng xa lánh vì những vết rạn sau sinh

Làm phụ nữ sao mà khổ đến vậy. Không sinh được con thì chồng tìm người khác “sinh hộ”, mà khi sinh con, may mắn thì được người chồng tử tế chăm nom, yêu thương chiều chuộng, còn không may như tôi thì bị ghẻ lạnh vì những vết rạn thiêng liêng.

Đau đớn nhường giường cho chồng và nhân tình chỉ vì "hiếm muộn"
Mẹ chồng tương lai ám chỉ tôi chỉ là gái "mất trinh"
Tôi đã rời khỏi nhà chồng ngay sau đêm tân hôn nghiệt ngã
Ngày còn yêu nhau anh nói “dù sau này em có già, có xấu đi thì với ah em vẫn mãi là người con gái đẹp nhất”. Vậy mà chỉ sau 3 năm sống chung một mái nhà, có với nhau một mặt con anh trở nên lạnh nhạt, xa lánh vợ và tìm vui nơi khác.
Tôi năm nay 29 tuổi, là nhân viên hành chính cho một công ty xuất nhập khẩu. Tôi kết hôn được 3 năm thì sinh con, khi đứa con gái bé bỏng ra đời cũng là lúc tôi phát hiện ra toàn bộ sự thật về người chồng bội bạc mà tôi đã từng hết lòng yêu thương suốt 4 năm đại học.
Nhưng ngày tôi mang bầu chồng tôi vẫn chăm sóc tôi chu đáo. Ngày ngày anh đưa đón vợ đi làm khiến bao người ngưỡng mộ. Nhưng rồi, khi cái thai lớn dần, chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng bị ảnh hưởng, những tháng ngày đó tôi biết đối với một người đàn ông khó tránh khỏi việc họ “nem chả” bên ngoài. Phụ nữ có thể vì đứa con trong bụng mà quên đi những ham muốn vợ chồng, nhưng đàn ông làm sao có thể. Nên tôi đành giả đò như không biết chuyện gì, coi việc chồng ra ngoài “bóc bánh trả tiền” như việc tất yếu của bất cứ gia đình nào.

Ảnh minh họa.
Đàn ông “bóc bánh trả tiền” chứ có phải thay lòng đổi dạ bồ bịch bên ngoài đâu mà sợ, rồi sau này khi sinh con xong mọi chuyện lại đâu vào đó. Nhưng rồi, kể cả sau khi sinh con, vợ chồng tôi cũng đã không thể nào quay lại như trước kia, tình cảm vợ chồng ngày một nhạt đi. Kể từ lúc đó tôi biết chồng tôi đã có người phụ nữu khác, và việc mất chồng là điều khó tránh
Ngày ngày ngoài việc chăm sóc vợ như một nghĩa vụ, trách nhiệm ra thì chồng tôi luôn tỏ ra thờ ơ với vợ, với con gái bé bỏng. Nhiều lúc tôi cảm thấy chan nản, rơi vào trạng thái trầm uất, hay suy nghĩ lung tung. Người ta nói, phụ nữ sau khi sinh dễ mắc trầ cảm nếu không được chăm sóc tốt. Liệu có khi nào tôi rơi vào tình thế đau khổ như vậy không.

Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với ai, không muốn chia sẻ, tâm sự bất cứ điều gì dù trong lòng đang rất buồn bực, khó chịu. Đêm nào tôi cũng ôm con khóc rưng rức. Kể từ khi sinh con đến giờ vợ chồng tôi chưa một lần được “ân ái” trọn vẹn. Dường như việc gần gũi vợ đối với chồng tôi là việc làm khó khăn lắm. Chồng tôi luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với tôi. Thậm chí có lần vì không thể chịu nổi sự ghẻ lạnh của chồng nên tôi lớn tiếng. Vậy là mâu thuẫn vợ chồng bắt đầu nổ ra, khi lên đến đỉnh điểm chồng tôi nói hết yêu tôi, mỗi lần ân ái chạm vào những vết rạn trên da thịt tôi là anh ấy thấy ghê sợ, và anh ấy cũng thừa nhận đã có người phụ nữ khác, người đó trẻ đẹp, mang lại niềm vui, sự thỏa mãn cho anh.
Làm phụ nữ sao mà khổ đến vậy. Không sinh được con thì chồng tìm người khác “sinh hộ”, mà khi sinh con, may mắn thì được người chồng tử tế chăm nom, yêu thương chiều chuộng, còn không may như tôi thì bị ghẻ lạnh vì những vết rạn thiêng liêng. Giờ đây tôi không biết mình nên làm gì để có thể sống tiếp những tháng ngày về sau khi không còn chồng bên cạnh?