Thời nào mà anh ấy vẫn quan tâm chuyện t rinh t iết?
Nước mắt muộn màng của thiếu nữ bị bỏ rơi sau đêm “nếm trái cấm”
Phút "bừng tỉnh" của người đàn bà đẹp có chồng công tác xa nhà
Không ít chị em khi nhìn vào gia đình của tôi thường tầm trồ khen ngợi rằng “chị may mắn thế, lấy được chồng vừa giàu vừa đẹp trai”, còn các anh thì bảo “gia đình em hạnh phúc quá”. Nhưng họ đâu biết rằng, để có được thành quả hôm nay, vợ chồng tôi đã trải qua 9 năm cố gắng, vun đắp và bao nhiêu thử thách mệt mỏi.
Thực sự tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc và may mắn khi được gặp anh - chồng tôi hiện tại. Ngày đó, tôi mới chỉ là cô sinh viên năm đầu ngây ngô, trong sáng. Tôi cũng chưa từng yêu ai, và chưa có một mảnh tình vắt vai. Đến nỗi, cô bạn cùng phòng gọi tôi là “lạc hậu, gà công nghiệp” nhưng tôi kệ, tình yêu đến rồi đi nào ai biết.
Rồi một ngày anh đến phòng tôi chơi, khi đó tôi mới hay cô bạn thân có người anh họ cao ráo đẹp trai đến vậy. Nhìn anh quả là không kém gì các mỹ nam trên phim ảnh. Lúc đó tôi thầm nghĩ rằng “Đẹp trai vậy chắc nhiều người thích lắm, mình không có cửa đâu”. Ngay lúc đó, ý định mơ mộng trong tôi dập tắt. Còn anh thì nhìn tôi ánh mắt dò xét.
|
Sau hôm đó và nhiều hôm khác, anh họ của bạn thân lại sang phòng tôi chơi. Không ngờ sinh viên năm 3 như anh lại chững chạc và nghiêm túc thế. Anh đến vào cuối tuần, đúng vào 7h tối, ngồi khoảng 8h tối anh lại chào rồi đi về mà không quên dặn hai đứa tôi học hành rồi hãy đi ngủ. Tôi nghe cũng bật cười với anh lắm.
Thời gian trôi nhanh gần nửa non kỳ học năm thứ nhất, tôi mới phát hiện anh có để ý tôi và bắt đầu thân thiết hơn. Tôi cũng bẽn lẽn, nhưng rồi tự bản thân “đừng quá ảo tưởng”. Tôi càng lảng tránh, anh càng tỏ ra quan tâm tôi hơn. Và bó hoa đầu tiên tôi nhận được từ anh là vào Giáng sinh năm 2005. Lúc đó, anh chính thức tỏ tình với tôi.
Cũng vì sự động viên nghiêm túc của anh mà 4 năm học của tôi trôi qua trong nhiều kỷ niệm, tình yêu của chúng tôi chỉ dừng ở nụ hôn vội vã. Các bạn cùng lớp bảo tôi “lạc hậu” khi quá đề cao chuyện trinh tiết, không dám mạnh dạn tiến xa hơn trong tình yêu. Nhưng tôi vẫn giữ quan điểm “cái gì đến nó sẽ tự đến”.
Ngày tôi ra trường tôi theo anh về quê làm việc. Anh giờ đã là kiến trúc sư có tay nghề tốt, còn tôi làm cán bộ nhà nước. Chúng tôi đã có chỗ đứng vững chắc trong công việc và đi đến hôn nhân. Lúc đó, tôi thật sự hạnh phúc, tôi tự hào về bản thân, không ngờ mình đã làm tốt đến vậy.
Tới nay, chúng tôi đã có 1 cậu con trai 5 tuổi và trải qua 9 năm yêu nhau. Tôi thật sự từ hào vì 9 năm đó, chúng tôi chưa một lần cãi vã, to tiếng với nhau tới mức ai đó muốn chia tay, bỏ đi. Ai cũng nói tôi có bí quyết, nhưng thật sự tôi không có bí quyết gì lớn lao cả. Chỉ đơn giản là tôi hiểu điều anh ấy muốn và trong quan hệ vợ chồng chúng tôi luôn có những nguyên tắc cho riêng mình.
Tôi nghĩ rằng, trong xã hội hiện đại nhiều bạn trẻ yêu vội “sống thử” rồi có những kết thúc buồn cứ đổ lỗi cho trào lưu, nhưng nào đâu phải vậy? Bởi cuộc sống mỗi người do họ tự tạo nên. Theo mình nghĩ, thời nào cũng vậy phẩm hạnh của người phụ nữ cần được nâng niu và gìn giữ. Tình yêu không có lỗi, nhưng nếu chúng ta trao gửi yêu thương vội vàng, nhầm chỗ hậu quả sẽ khôn lường.