Rối bời vì không biết cái thai trong bụng của chồng hay người tình
Mang thai hộ em gái, tôi có thành kẻ cướp chồng em?
Thà rằng người tình cứ "sở khanh" để tôi khỏi phân vân
Tôi 35 tuổi còn vợ tôi 34, hai chúng tôi lấy nhau đến nay đã gần 12 năm, có 2 con đủ cả gái lẫn trai. Con gái đầu đang học lớp 2, con trai mới 4 tuổi.
Thực sự thì chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu gian nan vất vả. Khi chúng tôi cưới nhau về, cả hai đứa đều đôi bàn tay trắng, tài sản duy nhất là căn nhà cấp 4 bố mẹ tôi cho. Những ngày đầu hai vợ chồng làm đủ thứ nghề để kiếm tiền. Vợ tôi đi buôn quần áo ở chợ, còn tôi làm thuê làm mướn khắp nơi. Thời gian đó bận rộn, tình cảm vợ chồng rất tốt nhau nhưng tình zục thì không được như ý lắm. Vì bận, vì mệt, vì căn nhà xuống cấp với bao thứ lo lắng chất chứa nên cả tôi và vợ đều không có hứng thú với chuyện giường chiếu.
Khi vợ tôi mang bầu con gái đầu lòng, tôi học được nghề sản xuất ang chậu cây cảnh và vay được ít vốn nên về mở xưởng. Công việc này khá vất vả, tôi thuê thêm 2 người nữa và cũng nhận được một số hợp đồng từ các nhà vườn. Dần dần, công việc khấm khá, vợ tôi không phải chạy chợ mà ở nhà lo cơm nước cho thợ và chăm con nhỏ. Sau xưởng càng ngày càng quy mô, tới khi con trai thứ hai được 3 tuổi thì dưới tay tôi đã có 14 công nhân. Vợ tôi trở thành bà chủ nhỏ, không phải vất vả như trước nữa.
Nhàn rỗi, lại thêm được ăn ngon mặc đẹp nên trông vợ tôi càng ngày càng trẻ ra. Nhưng cô ấy vẫn rất tần tảo chịu khó, hàng ngày ở nhà cơm nước và dạy con học, rảnh rỗi lại ra xưởng xem xét tình hình hoặc thống kê công nợ, hợp đồng…
Sức khỏe của tôi cũng yếu dần. Mọi người biết đấy, làm ang chậu là một nghề vất vả nặng nhọc. Khi mới mở xưởng, tôi cũng là công nhân và phải lao động nhiều hơn hết. Vì thế mấy năm trở lại đây tôi rất hay bị đau lưng, trong chuyện giường chiếucũng không duy trì được lâu. Vợ tôi cũng chịu khó sưu tầm các bài thuốc về làm cho tôi uống và ăn, nhưng dây chằng bị giãn, rất khó hồi phục như trước. Nhiều khi xong việc, tôi thấy mặt vợ buồn xo, hỏi cô ấy có chán không, vợ tôi nói không sao, cô ấy không quan trọng chuyện đó.
Tôi lẳng lặng theo vợ tôi lên phòng và bắt quả tang được vợ tôi và cậu công nhân bên trong, cả hai đang cởi áo cho nhau. (Ảnh minh họa)
Cách đây nửa năm, tôi mới nhận thêm một thanh niên 28 tuổi vào làm. Anh chàng này khá nhạy bén, thông minh và khỏe mạnh. Nhìn anh ta không đẹp trai, nhưng nói chuyện và cười rất có duyên nên mấy cô con gái chưa chồng sống quanh xưởng rất thích tán tỉnh trêu ghẹo. Tôi thấy cậu ta ăn nói tử tế, con nhà cũng có phẩm chất, lại được một công nhân lâu năm trong xưởng giới thiệu nên tin tưởng, cho ngủ lại xưởng để trông nom.
Đời có ai đoán được chữ ngờ, nửa tháng trước, một chị công nhân (phụ trách bếp), nói cho tôi biết dạo này cậu thanh niên đó rất hay vắng mặt vào nửa buổi. Có tuần vắng mặt tới 4 tuổi, mỗi lần đi phải gần 3 tiếng đồng hồ mới về, chị ta nghi cậu này trốn việc hoặc thậm thụt làm ăn bên ngoài, bảo tôi lưu ý.
Biết tin đó, tôi cũng lưu tâm hơn và cũng muốn thử xem cậu ta đi đâu mà lại nhiều và lâu như vậy. Vì thế, trong một lần nhận được “mật báo” từ chị bếp, tôi liền bám theo và chứng kiến cậu ta đi vào nhà nghỉ. Tưởng cậu ta yêu đương chơi bời nên tôi cũng định về luôn, nhưng vừa quay xe thì thấy vợ tôi ngồi taxi tới. Nghi ngờ và cảm thấy rất chấn động với những suy đoán đó, tôi lẳng lặng theo vợ tôi lên phòng và bắt quả tang được vợ tôi và cậu công nhân bên trong, cả hai đang cởi áo cho nhau.
Thực sự tôi rất cay đắng khi thấy cảnh này. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ về. Vợ tôi vừa khóc vừa chạy theo, van xin tôi tha thứ. Trong lòng tôi vẫn luôn tin tưởng và yêu thương vợ, người phụ nữ tần tảo chịu khó, từng dậy từ 3 giờ sáng để đi chợ sớm. Tôi luôn nhủ bản thân phải cố gắng để cho vợ tôi được sống sung sướng, bù lại quãng thời gian khốn khó khi mới lấy tôi. Vậy mà có tiền rồi, trở thành bà chủ rồi, cô ấy lại đi cặp bồ với chính công nhân trong xưởng, khác nào tôi nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà?
Tôi lấy lý do cậu thanh niên lơ đãng công việc để đuổi việc cậu ta ngay ngày hôm đó, còn vợ tôi, tôi vẫn giấu giếm mọi chuyện cho cô ấy. Tôi không muốn các con tôi thất vọng vì có một người mẹ như vậy. Mấy ngày sau, tôi ngồi đối chất với cô ấy, tôi hỏi lý do vì sao phản bội tôi? Có phải vì hết tình cảm rồi không? Thì vợ tôi trả lời: “Em vẫn thương anh, vẫn muốn gắn bó với anh nốt quãng đời còn lại. Rồi còn cả con cái nữa. Nhưng em không thắng nổi cám dỗ. Em muốn thử một lần biết tường tận chuyện giường chiếu. Từ khi lấy anh, em chưa bao giờ được tận hứng…”.
Tôi bị chấn động trước câu nói đó. Thực ra, tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho lỗi lầm đó của vợ, vì chúng tôi đã có hơn 10 năm chung nhau hoạn nạn và có với nhau 2 đứa con. Nhưng khi nghe câu nói này, tôi cảm thấy đau đớn khôn cùng. Ly hôn thì tôi không muốn, và không thể, song nếu tiếp tục sống chung thì tôi làm sao để đối mặt được với vợ? Mong mọi người cho tôi lời khuyên để vượt qua được chuyện này!