Tim tôi như thắt lại khi phát hiện bí mật của vợ trong ngăn kéo
Sống trong tội lỗi vì bỏ mặc chồng lúc nguy nan
Tận mắt thấy chồng và cô sinh viên say sưa ngoại tình
Tôi dại dột khi tin vào lời hứa của kẻ bạc tình, bạc nghĩa là anh. Hối hận cũng không còn kịp để tôi sửa sai mọi lỗi lầm. Một năm trôi qua tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật là mình đã yêu và tin vào kẻ dối lừa ấy. Khi mới quen anh tôi còn là cô sinh viên năm 2, ngoan ngoãn. Nhưng người ta vẫn thường nói càng ngoan càng dễ sa ngã. Khi đã vấp ngã khó có thể thoát.
Anh là mối tình đầu của tôi, không hiểu sao vẻ thư sinh, ăn nói nhẹ nhàng, có duyên của anh khiến trái tim tôi rung động. Mỗi ngày tôi nhớ đến anh nhiều hơn, nhiều lần chủ động liên lạc với anh hơn. Việc học hành của tôi ngày càng bê tha, hầu hết thời gian tôi đều dành để nghĩ đến anh, đi chơi cùng anh và tự tay làm biết bao món quà ý nghĩa cho anh. Tuy chưa nói lời yêu nhưng dường như tôi và anh đều hiểu chúng tôi đã là của nhau. Những lần hẹn hò, nắm tay, những cái ôm thật chặt và cả những nụ hôn đầu cháy bỏng ấy nữa… đó đâu thể nói là tình bạn.
Con gái xa gia đình, sống học tập nơi đất khách quê người như tôi khi có một người xa lạ quan tâm, chăm sóc làm sao có thể từ chối. Có lẽ đó cũng là một phần lý do vì sao tôi lại yêu anh nhanh đến vậy. Trường học cách quê nhà “nửa vòng trái đất”, mỗi năm hai lần về thăm quê chưa đủ để tôi có thể cảm nhận được tình cảm gia đình. Bình thường không sao, những mỗi khi ốm đau, mỗi khi bạn bè lần lượt về quê hết tôi ứa nước mắt vì tủi thân. Mong có một người con trai bên cạnh để dựa vào. Và khi đó anh đến bên tôi như một định mệnh.
|
Suy nghĩ của cô sinh viên năm hai thật non nớt, tôi đã trao cho anh tất cả những gì tôi có, những thứ quý giá nhất của người con gái mà không hề hối hận. Bởi tôi tin anh, tin vào lời hứa của anh. Nghe lời anh tôi giữ lại cái thai, và coi đó là kết quả của tình yêu. Phải chờ khi đứa trẻ ra đời tôi mới dám về quê thăm bố mẹ, suốt hai năm trời tôi giấu kín bí mật mình đã có con và không còn đi học nữa. Bố mẹ vẫn tin tưởng ở tôi, chờ ngày con gái tốt nghiệp đại học. Còn tôi thì lại vì một người con trai mà vứt bỏ tương lai, sự nghiệp để giữ lại “thành quả tình yêu”.
Tôi hận bản thân vì tin anh quá nhiều, yêu anh không lý do. Nhưng cũng cảm ơn anh đã dạy cho tôi biết thế nào là lòng người khó đoán. Giờ đây với tôi quan trọng nhất vẫn là con. Tôi sẽ cố gắng để bù đắp tình cảm cho đứa trẻ, sẽ thay phần bố nó chăm sóc con nên người. Nếu có ân hận tôi chỉ hận bản thân vì đã phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và đánh đổi tương lai chỉ vì một gã đàn ông tồi.
Nếu không gặp anh có lẽ giờ đây tôi cũng đang hạnh phúc cầm trên tay tấm bằng đại học như chúng bạn. Tôi không biết nếu bố mẹ tôi biết tin đứa con gái bao năm nay luôn là niềm tự hào của gia đình, sau 4 năm ăn học xa nhà lại không thể mang tấm bằng đại học về, ngược lại lại trở thành bà mẹ đơn thân thì họ sẽ phản ứng ra sao. Nhưng tôi biết mình phải sống có trách nhiệm với những việc mình đã làm. Những ngày tháng sắp tới sẽ là thời gian khó khăn nhất đối với tôi.