Bố chồng tương lai phán “liếc chồng thì ít liếc trai thì nhiều”
Tôi sững sờ khi sếp nữ bất ngờ cởi đồ trước mắt
Nhẫn nhục cho sếp dê xồm sàm sỡ vì... miếng cơm manh áo
Vợ chồng tôi kết hôn được 15 năm nay, trải qua bao nhiêu năm đồng cam cộng khổ mới có được cuộc sống sung túc, ấm êm mà nhiều người vẫn ngưỡng mộ. Chúng tôi có với nhau một cô con gái và dự định sau khi cháu tốt nghiệp cấp hai thì chúng tôi sẽ cho cháu ra nước ngoài du học.
Chồng tôi được mọi người gọi là “của hiếm” bởi anh không hút thuốc, rượu chè, không la cà quán xá, chỉ biết chăm chỉ làm việc và loanh quanh ở nhà với vợ con. Sở thích duy nhất của anh khi rảnh rỗi đó là vẽ. Phải nói chồng tôi vẽ rất đẹp, tuy tôi chẳng có con mắt nghệ thuật nhưng cũng sửng sốt với những tác phẩm của anh. Nhiều lúc tôi tự hỏi không hiểu sao anh không đi theo con đường nghệ thuật mà lại chọn làm một nhân viên bình thường trong một công ty xuất nhập khẩu.
Chồng tôi rất chiều vợ con, suốt hơn chục năm sống với nhau, đôi khi tính tôi trái khoáy nhưng anh chẳng bao giơ phiền lòng mà luôn dịu dàng với tôi. Tôi chẳng có gì phải phàn nàn về chồng. Duy có 1 điều tế nhị là chuyện sinh hoạt vợ chồng thì gần như rất ít. Nhất là từ khi tôi sinh con gái đến nay. Ban đầu anh hay viện lý do nọ kia, sau đó tôi cũng thôi hỏi. Bản thân tôi nhu cầu chuyện ấy cũng không cao lắm.
Từ ngày anh được thăng chức từ nhân viên lên trưởng phòng rồi chức giám đốc điều hành thì công việc của anh bận rộn hơn rất nhiều. Công ty anh có văn phòng tại 5 tỉnh, thành trên cả nước, vì vậy anh bắt đầu có những đêm không ngủ ở nhà vì lý do họp đến khuya. Thương chồng vất vả, tôi chỉ biết cố gắng chu toàn việc nhà và dạy con thật tốt để anh bớt gánh lo. Tôi không hề nghi ngờ gì cho đến một ngày khi vô tình mở cặp chồng để lấy cây viết. Tôi suýt ngất khi phát hiện một chiếc quần lót phụ nữ hiệu Triumph nằm trong đó.
Hoang mang, nghi ngờ trỗi dậy. Từ đó, tôi bắt đầu lưu ý đến những lần vắng nhà của chồng. Nhưng tôi không dám hỏi thẳng hay tra hỏi anh vì một phần tôi vẫn tin anh không phải người như thế, tôi cũng sợ nếu không phải thì sẽ làm anh tổn thương khi vợ thiếu tin tưởng.
Nhưng tôi không thể cứ thể cho qua chuyện rồi mỗi đêm lại rấm rứt trong lòng. Tôi cho người theo dõi chồng, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ anh ngoại tình. Mọi sinh hoạt của anh vẫn như mọi ngày, từ nhà đến công ty, từ công ty đến công ty đối tác, không bao giờ thấy anh tạt ngang vào một nhà nghỉ hay khách sạn nào hết. Tôi càng yên tâm hơn nữa khi kề sát bên cạnh anh không phải là một cô thư ký chân dài nào cả mà là C. – một nam trợ lý mà chồng tôi rất tin tưởng coi như cánh tay đắc lực của mình. C. là chàng trai có dáng vẻ thư sinh, được tuyển về từ khi chồng tôi mới được đề bạt vào ghế giám đốc. Vài lần C đến nhà tôi chơi, cậu ấy rất hiền lành, ngoan ngoãn, chưa có người yêu. Tôi còn đang định làm mối C với một cô em gái quen biết.
Tưởng rằng nghi án ngoại tình của chồng tôi sẽ chấm dứt tại đây. Nhưng không ngờ sự thật được tiết lộ từ chính sự bất thường của C. Tôi rất kinh ngạc khi biết rằng C. thường xuyên lui tới các địa điểm dành cho giới tính thứ ba. Và sự thật, C. chính xác là gay. Trong giới, C có biệt danh là “C. Triumph” vì cậu rất thích mặc nội y nữ của thương hiệu này. Gần đây C. đã tìm được “kép” mới nên tiêu xài khá xông xênh.
Nghe đến đây tôi mới tá hỏa. Thì ra địch ở ngay trước mắt mà tôi không hề hay biết. Cũng đúng tối hôm ấy, khi chồng thông báo sẽ ngủ lại công ty, tôi quyết định một lần làm cho ra lẽ. Khi xộc vào công ty chồng lúc 11h đêm, tôi chết lặng khi thấy cảnh chồng và cậu trợ lý ngoan hiền đang “làm thêm” nhiệt tình trên chiếc giường xếp trong phòng nghỉ của giám đốc. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng chuyện bắt quả tang chồng ngoại tình với một gã gay vẫn khiến tôi choáng váng, bất động tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, còn chồng tôi gục khóc nức nở bên cạnh. Nếu chồng tôi ngoại tình với một người đàn bà thì tôi có thể tha thứ, nhưng đức lang quân đáng kính của tôi lại diễn cảnh giường chiếu với một gã đàn ông thì tôi không thể nào chấp nhận nổi. Hóa ra bấy lâu nay, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là vở kịch, bức rèm che cho sự thật động trời của anh.